Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 992: Đều ở cốp xe cả.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:13
Lượt xem: 131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay buổi bình chọn ‘Hậu Tắc’ đúng dịp lại trùng khớp với Hội chợ Triển lãm Nông sản xuất nhập khẩu, một bên là hoạt động mở rộng cho công chúng, bên kia thì nghiêng về chuyên ngành. Trên dưới trong Cục họp bàn mãi, c.uối cùng quyết định tổ chức cả hai chung một địa điểm.
Đêm đã khuya, tuyết vẫn rơi lả tả không ngớt, Lý sư phụ lái xe hết sức cẩn thận, rốt c.uộc cũng đến nơi trước 11 giờ.
Tới lúc này, trung tâm hội trường vẫn sáng trưng ánh đèn, chỉ còn lại nhân viên các công ty đang bận rộn bố trí gian hàng suốt đêm.
Tống Đàm lấy số điện thoại mà giáo sư Tống cho, phải chờ gần 20 phút mới thấy một người đàn ông trung niên mặt mày cau có, bước vội từ trong triển lãm ra. Vừa gặp người đã nói giọng khó chịu:
“Cô là Tống Đàm phải không? Xe vận chuyển đâu rồi? Rẽ theo lối này qua bên kia, cửa sau có kho lạnh chuyên dụng, đến đó làm thủ tục nhập kho, toàn bộ quá trình sẽ có giám sát và quay chụp đầy đủ…”
Kiều Kiều ngồi ngẩn tò te ở ghế phụ, nhìn người chú này sao mà dữ thế không biết? Nhưng Tống Đàm là người từng lăn lộn làm công ăn lương, cô biết thừa mấy chuyện này chẳng có gì phải chấp nhặt.
Làm công thì có hai kiểu khổ thôi mà, một là khổ vì sếp, hai là khổ vì khách.
Không phải đấy à, cái chú kia còn đang lẩm bẩm qua bộ đàm ầm ĩ, nói bên khu triển lãm phía Nam vừa bị mấy chiếc máy nông nghiệp va quệt làm hỏng chỗ nào đấy…
Đêm hôm thế này, hiểu được, hiểu hết mà!
Tống Đàm cười nói lễ phép, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, người đàn ông trung niên nhìn cô một lát, bực bội trong lòng cũng theo tiếng thở dài nặng nề mà tiêu tan, giọng điệu dịu đi thấy rõ:
“Tôi họ Tề, là người phụ trách chính khu vực hội trường này. Năm nay bình chọn Hậu Tắc với Hội chợ xuất nhập khẩu dồn chung một chỗ, việc nhiều quá nên có hơi lộn xộn, phiền cô rồi.”
Dừng lại một chút, ông lại nói thêm:
“Giáo sư Tống cũng nhắn với tôi rồi. Vừa nãy có chút việc bận, không phải cố ý khó chịu với cô đâu… Xe vận chuyển các cô đi theo lối này, tôi qua kho lạnh chờ sẵn, lúc đó có quy trình bàn giao chuyên nghiệp, cô yên tâm, chắc chắn không xảy ra sơ suất gì đâu, cái gì của nhà cô thì vẫn cứ là của nhà cô.”
Tống Đàm suy nghĩ một chút:
“Vậy… bọn tôi đi trước qua đó nhé?”
Người đàn ông gật đầu, lùi lại một bước, ánh mắt còn nhìn ra phía sau xe, có vẻ như đang chờ xem xe tải của họ đâu.
Nhưng Lý sư phụ nghe nãy giờ vẫn chưa hiểu hết, chân đạp ga một phát đã chạy thẳng theo lối được chỉ lúc nãy.
Thao Dang
Xe vừa mới lăn bánh, đã bị quản lý Tề gọi giật lại:
“Ê ê ê! Chỉ có xe tải mới được vào, xe con không được phép đấy!”
Kiều Kiều vẫn đang dán người trên cửa sổ, giờ thì thắc mắc:
“Ơ, mà đây chính là xe vận chuyển mà chú. Hàng bọn cháu để hết trong cốp xe rồi.”
Quản lý Tề nghe xong mà đầu óc choáng váng:
“Đều để trong cốp xe á?!”
“Dạ đúng rồi!” Kiều Kiều trả lời rất đương nhiên:
“Đều là cháu hái đấy!”
Tống Đàm cũng bắt đầu thấy hồi hộp theo, chuẩn bị bao lâu như vậy, chẳng lẽ giờ lại xảy ra trục trặc rồi?
Quản lý Tề thật sự không dám tin nổi.
“Các cô vào được vòng sơ khảo của Hậu Tắc rồi mà, chỉ có từng đó hàng thôi à? Đủ nguyên một cốp xe là hết?”
Nói gì thì nói, mấy nhà khác tham gia đều tranh thủ gửi quà biếu lãnh đạo, ban giám khảo để quảng bá thị trường các kiểu, chỉ riêng phần dành cho khán giả bình chọn cũng phải chuẩn bị đầy cả xe tải ấy chứ, một cái cốp xe thì có mà ít quá rồi?!
Nghĩ đi nghĩ lại, quản lý Tề cũng dần hiểu ra.
Giáo sư Tống giới thiệu nhà này là ở thôn quê, chắc cũng chỉ có một loại nông sản đặc sắc. Nếu như là kiểu cam, táo các thứ thì đầy cốp xe cũng coi như không ít. Không gửi quà biếu truyền thông hay lãnh đạo, chỉ chuẩn bị vậy thôi cũng đủ rồi.
Chỉ là…
Ông ta tốt bụng nhắc nhở:
“Còn kịp thì cố mà nhờ người nhà gửi thêm mười mấy hai chục thùng nữa đi. Đừng tiếc của, đây là c.uộc tuyển chọn cấp quốc gia, báo đài truyền thông đến nhiều lắm. Mỗi nhà mang tới một thùng, không nói đến chuyện khác, ít ra cũng coi như một cơ hội, đúng không?”
“Với lại, phần đánh giá của khán giả là chọn người tại chỗ vào nếm thử, đồ không đủ thì mỗi người một miếng là hết veo rồi, làm sao để lại ấn tượng được nữa?”
Huống chi, một thùng hàng thật ra cũng chẳng tốn bao nhiêu chi phí, đã mất công đến đây rồi, mà vì tiết kiệm mấy thứ lặt vặt lại để lỡ cơ hội, chẳng đáng tiếc lắm sao?
Phần đánh giá của khán giả tuy nói là không ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả c.uối cùng, nhưng lại tác động đến danh tiếng và hiệu ứng truyền thông, cũng rất quan trọng đó chứ.
Tống Đàm: …
Cô cũng từng cân nhắc chuyện đó rồi. Nhưng mà, nhà cô đồ ngon quá nhiều, chẳng lẽ bắt người ta phải ăn hết mọi thứ một lượt à? Thế bao giờ mới xong đây?
Nên cứ cắt khúc nhỏ cho họ nếm thử là được rồi, chắc cũng đủ chứ gì.
Nhưng người ta đã có lòng nhắc nhở, cô cũng chỉ đành khéo léo lắc đầu:
“Xa quá, lại còn gặp tuyết lớn, không kịp nữa rồi…”
Rồi cô liếc nhìn về phía xe, dè dặt hỏi:
“Thế… xe này có được phép vào không ạ?”
Quản lý Tề thở dài một tiếng:
“Không được, thôi thế này đi, cô vào theo tôi nhận cái xe đẩy, đồ không nhiều thì dùng xe đẩy đẩy vào.”
“Dạ được!” Tống Đàm lập tức lon ton đi theo.
Hội trường đúng là rộng thật, Kiều Kiều ngồi trên xe đợi gần mười phút mới thấy Tống Đàm đẩy xe đẩy trở ra, vội nhảy xuống mở cốp xe.
Lý sư phụ cũng lại gần giúp, nhưng càng nhìn cái cốp, ông càng cảm thấy có gì đó… sai sai.
“Chúng ta có lấy nhầm không đấy? Hàng để tham gia chấm điểm chắc là mấy thứ đã gửi trước rồi chứ?”
Tống Đàm ngớ người:
“Không mà, chính là mấy thứ này đó!”
Nhưng Lý sư phụ nhìn mấy cái thùng, cái giỏ, cái túi trong cốp, càng nhìn càng cảm thấy không ổn lắm…
Giờ đi tham dự sự kiện lớn kiểu này, chỉ cần gói hàng kiểu đơn giản vậy là được à?
Tống Đàm không để ý đến ông ta đang nghĩ gì, cứ cắm cúi bưng đồ xuống.
Cốp xe nhét đầy ắp. Hộp đựng dâu tây riêng biệt có hẳn bốn hộp, vuông vức gọn gàng. Rồi có túi đựng bắp cải, củ cải, thùng nhỏ đựng khoai lang, còn có cả thùng đựng cà chua…
Loạn xà ngầu, kích cỡ chả cái nào giống cái nào, cứ thế xếp chồng lên nhau trên xe đẩy. Lý sư phụ tiếp tục đứng chờ, còn hai chị em thì đẩy xe đi về hướng kho lạnh.
Phía kho lạnh, quản lý Tề đang chờ sẵn. Thấy Tống Đàm đẩy xe tới, ông thoáng khựng lại.
Đây là loại xe đẩy màu đen dài thường dùng trong hội chợ, trên xe cũng là đủ loại hộp giấy cỡ lớn cỡ nhỏ xếp chồng, trên cùng còn lủng lẳng mấy túi nilon đen căng phồng, lắc qua lắc lại…
Ông càng nhìn càng thấy không đúng, không kìm được liếc nhìn lại bảng tên công tác của mình.
Không sai mà! Mình chính là người phụ trách khu vực hội chợ triển lãm nông sản quốc tế và vòng chung kết c.uộc tuyển chọn Hậu Tắc mà!
Nhưng… nhìn kiểu gì cũng giống như mấy người mang rau củ giao cho bếp nhà hàng vậy trời!
Quản lý Tề cảm thấy đầu ong ong, giọng nói cũng trở nên khô khốc:
“Các cô… không thiết kế bao bì quà tặng riêng à?”
Bây giờ mua sắm online thuận tiện, nền tảng truyền thông lại nhiều, nhà nào cũng tranh thủ thiết kế sẵn hộp quà đẹp đẽ. Chỉ cần khán giả có ai đặt hàng, còn có thể lập tức gửi đi luôn, chẳng phải quá hợp lý sao?
Chứ bày ra thế này, thử hỏi ai mua về mà không bị người ta tưởng là vừa ghé qua chợ cóc xách về mấy túi rau hả?
Bao bì có quan trọng không? Quan trọng chứ!
Chẳng lẽ người ta đi hội chợ, mua xong mấy loại hoa quả rau củ, c.uối cùng lại tay xách nách mang túi nilon về nhà?
Ai nhìn vào laiuj chẳng tưởng vừa dạo một vòng chợ truyền thống xong hả trời?!
Người ta đã chu đáo lo lắng như thế, Tống Đàm cũng thẳng thắn nói thật:
“Nhà bọn em sản lượng ít lắm, nhất là mùa đông, tự ăn còn chẳng đủ, nên cũng không có ý định mang đi bán trong vòng chấm điểm này đâu.”
“Cho nên mấy cái hộp kia cũng chỉ là mua tạm để tiện vận chuyển, còn lại dùng túi cho tiết kiệm chỗ.”
Quản lý Tề cố gắng dời ánh mắt khỏi chiếc xe đẩy, chỉ thở dài một tiếng thật nặng nề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-992-deu-o-cop-xe-ca.html.]
“Thật đáng tiếc, bình thường mấy vòng chấm điểm này, nếu làm khéo là có thể đẩy mạnh được tiêu thụ, kiếm được không ít khách quen nữa đấy… Các cô cậu bỏ lỡ cơ hội mở rộng thị trường rồi!”
Ông mở kho lạnh, c.ung cấp thùng lưu trữ riêng, rồi tự tay dán nhãn phân loại từng loại hàng hóa, miệng vẫn không quên lẩm bẩm:
“Tôi còn tưởng nhà các cô mang nhiều đồ lắm, vị trí gian hàng để sẵn cũng tốt lắm đấy, vừa to, còn có hẳn khu vực trưng bày riêng nữa…”
Ông vốn tính toán là, tới lúc khán giả nếm thử, nếu đồ ngon, trữ sẵn hàng tại chỗ bán luôn là vừa đẹp.
Nhưng giờ thì…
Quản lý Tề bắt đầu khó xử:
“Đồ ít quá, mà để gian hàng to thế thì lại không hợp… nhìn trống trải ai mà tin được chứ? Cứ tưởng là có người sắp xếp trước rồi ấy!”
Kỳ thực gian hàng đó là vị trí trung tâm xứng đáng với nông sản đạt cấp S+ của giáo sư Tống, chứ ông ta cũng không phải tự tiện sắp xếp bừa.
Tống Đàm xua tay cười nói:
“Bên khán giả chấm điểm thì bọn em không đặt nặng đâu, thật sự cũng chẳng có hàng để bán thêm. Chủ yếu vẫn phải trông chờ vào các giám khảo thôi. Hay là, có chỗ nào nhỏ hơn thì đổi cho bọn em đi?”
Cô nói chuyện dễ nghe như vậy, quản lý Tề cũng vui vẻ hẳn lên:
“Có có, cô đợi chút, để tôi đi sắp xếp lại, à mà, mai sản phẩm các cô muốn trưng bày kiểu gì, liệt kê ra trước nhé!”
“Nếu cần chế biến thử thì cũng có thể vào trước chuẩn bị, hậu cần bên này có đủ đồ nghề luôn.”
Tống Đàm kinh ngạc:
“Chu đáo đến vậy cơ à?”
Quản lý Tề cười tủm tỉm, mặt mũi lộ rõ vẻ tự hào:
“Đương nhiên rồi! Dù sao đây cũng là c.uộc tuyển chọn nông sản, trái cây thì không nói, nhưng nhiều loại rau mà không chế biến qua, ưu điểm của nó thể hiện không hết được.”
Ông nói đến đây, rồi trịnh trọng bổ sung:
“Nhưng mà, dù có nấu nướng thì cũng chỉ nấu sơ thôi, làm quá thì thành ra lại phụ thuộc vào tay nghề đầu bếp. Cô có món nào cần luộc thì để luộc nước trắng, cần xào thì xào sơ với chút dầu, trộn gỏi thì phải ăn sống luôn.”
Tống Đàm: …
Cô không biết nên nói gì luôn. Cứ tưởng mấy vị giám khảo đến là để được ăn ngon, ai ngờ lại ăn kiểu “hành xác” thế này…
Dù sao mà nói, rau luộc không muối không dầu, ai mà nuốt nổi?
Cô không nhịn được hỏi:
“Ăn kiểu này, thật sự phân biệt được chất lượng à?”
Quản lý Tề vô cùng chắc chắn:
“Nhận ra chứ! Chính là phải nguyên vị như vậy mới rõ được hương vị và đặc trưng của từng loại nông sản. Với lại, đến vòng khán giả chấm điểm, giám khảo cũng có thể xuống nếm thử mấy món các cô tự chế biến, như vậy mới đánh giá toàn diện được.”
Tống Đàm tê rần cả người:
“Tự… tự chế biến á?”
Thế thì thôi xong, đồ mang đi có tí xíu, nếm thử còn chẳng đủ, lấy đâu ra mà bày vẽ nấu nướng?
Dù cô không quan tâm đến phần khán giả chấm điểm, nhưng mà…
Giáo sư Tống à! Thầy lỡ bao nhiêu mùa tuyển chọn rồi vậy?! Sao không thèm nói cho em biết mấy chuyện quan trọng thế này?!
Quản lý Tề gật đầu, liếc nhìn hai chị em trước mặt:
“Vậy… ai đứng ra nấu? Dù không bán hàng, nhưng cũng là sản phẩm đạt S+, ít ra để mọi người nếm thử một miếng, nhớ được tên thương hiệu chứ?”
Kiều Kiều lập tức giơ tay cao thật cao:
“Em em em! Để em làm!”
“Được!”
Quản lý Tề đưa cho họ tấm bảng ghi danh mục sản phẩm:
“Mai tới sớm mà bố trí gian hàng nhé… À mà thôi, gian hàng các cô chắc chẳng có gì bày trí, vậy tới sớm xem trước chỗ, tiện thể cầm bảng này đi nhận đồ hậu cần.”
Ông ta cho nhập kho số hàng ít ỏi kia, rồi mở iPad lên, hiển thị bản đồ sơ đồ hội chợ:
“Ngày mai 9 giờ sáng, hội trường chính là khu vực triển lãm sản phẩm nông sản xuất nhập khẩu, chắc chắn sẽ khá nhộn nhịp. Còn vòng sơ tuyển Hậu Tắc của chúng ta thì hơi ‘lạnh’ với người ngoài, cộng thêm quy mô không bằng, nên được sắp ở khu phó hội trường.”
“Phó hội trường cũng rộng lắm, chia làm bốn khu Đông – Nam – Tây – Bắc. Ban đầu sắp xếp cho các cô ở khu Nam A, số 66, vị trí này gần trung tâm, rất thuận lợi cho phần khán giả chấm điểm.”
“Diện tích gian hàng cũng lớn, tận 30 mét vuông… nhưng mà giờ các cô…”
Ông ta nói đến đây lại nhìn cái xe đẩy kia, dù có trải hết mọi thứ ra, e rằng cũng không lấp đầy được nổi nửa gian hàng ấy.
c.uối cùng, ông chỉ vào khu Nam A7:
“Ở đây được không? Bây giờ chỉ còn chỗ này thôi. Tối nay có cái máy nông cụ đi nhầm đường, va quệt vào khung đỡ chỗ đó… Ờ mà đã sửa xong rồi.”
Vị trí này xét về thứ hạng thì vẫn coi là không tệ, nhưng diện tích chỉ còn có 8 mét vuông, mà lại nằm ngay cạnh khu trưng bày máy móc nông nghiệp.
So với vị trí ban đầu… đúng là khác biệt một trời một vực.
Tống Đàm nhìn qua một lượt, hỏi thẳng:
“Em đứng chỗ này có ảnh hưởng đến giám khảo chấm điểm không?”
Quản lý Tề sững người, rồi lắc đầu cười:
“Không đâu, chấm điểm là chấm c.uối cùng, cô đứng đâu cũng vậy thôi… Mà hình như tôi nhớ, giáo sư Tống từng nói mấy cô muốn xếp c.uối cùng mà phải không?”
Ông ta dừng lại, rồi chỉ vào vị trí A7 trên bản đồ:
“Chỗ 66 kia muốn xếp c.uối cũng hơi phiền, nhưng chỗ số 7 này, cô nhìn bản đồ xem, nó nằm ngay đoạn c.uối cùng đấy.”
Muốn “ở ẩn” thì khỏi phải chê!
“Được được được!” Tống Đàm dứt khoát vỗ tay: “Lấy luôn gian số 7!”
Cô bỏ qua luôn cơ hội có vị trí đẹp, mặt không chút tiếc nuối. Khiến quản lý Tề nhìn mà thấy lòng phức tạp không thôi:
“Cô cực khổ lắm mới vào được vòng sơ tuyển này, chuẩn bị chút hàng mang theo thì có phải tốt hơn không…”
Tống Đàm cũng thở dài:
“Anh Tề, anh không hiểu đâu, đồ nhà em làm ra chẳng bao giờ lo không bán được, chỉ là giá cứ thấp mãi thôi. Giáo sư Tống nói thiếu cái danh nghĩa chính thức, nên em mới đi tham gia đợt này.”
Cô nói thẳng ruột ngựa, quản lý Tề lại càng có vẻ thấu hiểu:
“Chắc nhà quy mô nhỏ hả? Nhỏ thì đồ ngon, giá thấp, không sợ ế. Nhưng mà cô phải tranh thủ mở rộng quy mô đi chứ… Thôi thôi, nói mấy chuyện này các cô cũng không giỏi buôn bán, cứ nhỏ lẻ vậy cũng tốt, đỡ nặng đầu.”
Ông lại nhắc thêm lần nữa:
“Thế là chốt thật đấy nhé? Đừng trách tôi không nhắc, bên này chấm thi rất nghiêm chỉnh, hàng tốt thì dễ được xếp chỗ đẹp, chứ hàng kém có muốn cũng chẳng được đâu!”
Tống Đàm gật đầu chắc nịch:
“Không đổi nữa đâu!”
…
Sau một hồi bận rộn long trời lở đất, lúc Tống Đàm và Kiều Kiều về lại xe, thì Lý sư phụ, người đã buồn ngủ díp cả mắt, cũng ráng mở mắt tỉnh táo. Lúc đó đã gần 1 giờ sáng.
Kiều Kiều vừa lên xe đã ngáp liên tục, ở nhà chưa bao giờ thức muộn như thế này, giờ người cứ lơ ngơ, đến mức còn quên mất cái combo đồ chơi trong phần ăn trẻ em mình định xin nữa.
Còn Tống Đàm, nghĩ lại mà thấy may mắn ghê.
Thật sự phải cảm ơn bữa đồ ăn tối mà Lục Xuyên gửi tới!
Không có mấy thứ đó, chắc giờ Kiều Kiều đã đói tới mức nằm bẹp ra rồi.
Ngay cả Lý sư phụ, chờ đợi lâu như vậy, nếu không nhờ mấy cái bánh khoai lang no bụng kia, có khi bây giờ cũng bụng réo ầm trời rồi.
Tống Đàm lấy điện thoại ra, lại chuyển thêm tiền cho Lý sư phụ:
“Lát nữa đưa bọn tôi về khách sạn xong, chú cứ về nghỉ luôn nhé. Hôm nay không ngờ lại mất nhiều thời gian thế này, vất vả cho chú quá rồi!”