Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 458: Cao lương và thân ngọt.
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:45
Lượt xem: 238
Quách Đông không cam lòng:
"Cô biết không, chắc tại cô chưa cảm nhận được tài y thuật của tôi nên mới không tin chứ gì?"
Tống Đàm: ...
Không.
Mặt cô lạnh tanh, chỉ đơn giản nghĩ là chẳng cần thiết phải bận tâm.
Chỉ trồng chút xíu cao lương như vậy, ép rượu thì ra được bao nhiêu đâu chứ?
Vậy mà ông nội cô còn cẩn thận phân chia ra nào là rượu hương đậm, hương nhạt... Nào có thời gian mà loay hoay với mấy loại rượu thuốc nữa?
Huống hồ, công dụng của rượu thuốc chẳng qua là dưỡng sinh, bồi bổ sức khỏe. Ở nông thôn, cứ ăn uống điều độ, vận động hàng ngày cũng đủ đạt hiệu quả tương tự rồi.
Thao Dang
Thấy cô không trả lời, Quách Đông thở dài nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Cô nàng cương quyết đặt chai rượu thuốc xuống:
"Cô đừng vội từ chối mà! Cô còn chưa có đối tượng yêu đương phải không? Đàn ông ấy, tôi hiểu hơn cô đấy."
Quách Đông nháy mắt ra vẻ hiểu đời:
“Chờ bọn họ về cô thử hỏi xem… Uống thử chút xíu thì có sao đâu, đúng không? Rượu này của tôi là để điều chỉnh sức khỏe đàng hoàng, chứ không phải kiểu uống vào là 'bốc hỏa' đâu nha…”
Tống Đàm: ...
Không còn cách nào khác, cô đành đưa tay nhận lấy lọ rượu thuốc đã được niêm kín sáp ong.
Quách Đông vẫn chưa chịu dừng lại:
"Nghe nói ông nội cô đang đan chiếu cỏ lác đúng không? Bán bao nhiêu một chiếc? Tôi mua thử một cái."
Máy điều hòa nhà cô ta đã vận chuyển về nhưng do trời mưa nên việc lắp đặt bị trì hoãn. Hôm nay thợ lại kín lịch hẹn, phải chờ đến ngày kia. Trong cái nóng oi ả thế này, ngay cả quạt điện cô cũng chưa sắm, ban đêm thật khó chịu.
May mà nhà ở nông thôn xây cao thoáng, gió mát dễ chịu. Giờ mới đầu tháng Bảy, vẫn chưa ngột ngạt như trong thành phố. Chờ hai ngày chắc cũng chịu được.
Với lại, chiếu cỏ dùng mùa hè cũng không phải là món thừa thãi.
Tống Đàm chẳng có ý kiến gì, dẫn cô nàng đi xem đống chiếu vừa mới lấy về:
“Tạm định giá 999 tệ một chiếc, nếu chị mua sẽ miễn phí vận chuyển."
Quách Đông: ...
Lần này đến lượt cô ta thu tay lại nhanh như chớp:
"Thôi cảm ơn. Tôi không đủ đẳng cấp để xài đâu."
Cô ta nghĩ bụng, chắc trước tiên phải mượn tạm cái quạt đã.
---
Dưới chân ngọn núi phía sau là ruộng cao lương bạt ngàn, Kiều Kiều đã mở livestream lần nữa.
“Chào các bạn nhỏ, hôm nay thầy Kiều Kiều sẽ dạy các bạn cách c.h.ặ.t cao lương nhé!"
"Ở đây có hai mẫu ruộng trồng cao lương, ông nội nói đã chín rồi, có thể thu hoạch để ủ rượu.”
“Trước đó mấy hôm trời có mưa, đáng ra không nên thu hoạch hôm nay, nhưng giờ trời nắng to, gió thổi mạnh, nước đã khô hết rồi."
Nói xong, cậu lắc nhẹ thân cao lương, đúng thật không còn chút nước nào bám trên thân.
Bình luận trong livestream bắt đầu bùng nổ:
[Kỹ năng CV ngày càng phong phú nhỉ!]
[Học lý thuyết thì dễ rồi, thực hành chú học ở đâu vậy?]
[Cháo cao lương! Món khoái khẩu của hội tiểu đường đây!]
[Bánh trôi cao lương nhá! Ai thử chưa?]
Trương Yến Bình vừa mở điện thoại vào phòng livestream thì thấy loạt bình luận toàn xoay quanh món ăn.
Không nhịn được, anh ta ngẩng đầu hỏi:
“Cháo cao lương, ngon không?"
Tần Quân suy nghĩ một lúc:
"Ăn cũng được… nhưng chắc chắn không ngon bằng cơm trắng đâu. Dù vậy, đáng để thử đấy."
Tần Quân hào hứng:
"Nghe nói thân cao lương ngọt lắm, lát nữa tôi phải thử mới được!"
"Thật hả? Vậy tôi cũng phải thử mới được." Yến Bình cũng phấn khích hẳn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-458-cao-luong-va-than-ngot.html.]
“Chẳng phải giống như ăn mía sao? Tháng Bảy mà gặm cái ngọt ngọt này thì hết bài!”
Ánh mắt anh ta rà qua dãy cao lương trước mặt, quyết tâm lát nữa sẽ tìm cây cao lương trông đẹp trai nhất để thử.
Hai người lớn phía sau làm biếng, nhưng Kiều Kiều nhỏ tuổi lại vô cùng chăm chỉ.
Chỉ thấy cậu nhóc vươn tay, nắm c.h.ặ.t bông cao lương nặng trĩu, rồi đặt lưỡi hái xuống cách bông chừng ba mươi centimet, kéo mạnh một cái.
Bông cao lương đỏ au, dày đặc liền nằm gọn trong tay cậu.
"Nhìn đây, các bạn nhỏ! Rất đơn giản thôi. Chỉ cần với tay nắm lấy, rồi dùng lưỡi hái cắt là xong."
Bình luận trực tiếp:
[Chủ kênh ơi, anh đánh giá cao em quá rồi, em không cao tới vậy đâu.]
[Cao lương này cao hơn hai mét chứ ít gì? Bây giờ chẳng phải có loại lùn hơn sao? Sao không trồng cái đó?]
[Hình như là cao lương nếp vùng Đông Bắc… Dùng ủ rượu ngon lắm!]
Đang bàn luận rôm rả thì đã thấy Kiều Kiều nhắm vào cây kế tiếp.
"Có điều, hôm nay chúng ta sẽ thu cả thân cây cao lương, nên không cắt từ trên xuống nữa, mà sẽ c.h.ặ.t sát gốc luôn."
Vừa nói, cậu vừa dùng tay trái giữ c.h.ặ.t thân cây, lưỡi hái trong tay phải mạnh mẽ lia xuống.
Soạt!
Cả cây cao lương đổ rạp.
Lúc này, Trương Yến Bình và Tần Quân nghe thấy tiếng động, thò đầu ra nhìn.
Trời ơi, thân cây cao lương!
Hai người phấn khởi xách dao, nhanh chóng c.h.ặ.t lấy bông cao lương cùng một đoạn thân.
Tần Quân không vội vàng, từ tốn đeo găng tay, bẻ hết lá bỏ vào sọt bên cạnh.
Lá cao lương có thể dùng làm thức ăn cho cá, nghiền nhỏ trộn cho gà, vịt, hoặc heo ăn cũng được.
Còn thân cây cao lương có thể nhai như mía, dù chắc chắn không ngọt bằng, ngoài ra còn có thể dùng làm thức ăn cho heo luôn.
Chậc, nghĩ vậy thấy hơi kỳ kỳ…
Hai người chọn đoạn giữa thân cây, cắt ra mấy khúc, mỗi người hai đoạn.
Nhưng mà…
Tần Quân nhìn chằm chằm vào đoạn thân cây trong tay, cảm thấy có gì đó sai sai. Còn Trương Yến Bình thì đã nghiêng đầu, há miệng cắn một miếng.
Nhai thân cao lương cũng như nhai mía, phải lột vỏ trước rồi nhai phần ruột.
Ơ, sao không ngọt gì hết vậy?
Anh ta quay sang nhìn Tần Quân.
Tần Quân nghĩ một lúc: "Hồi nhỏ tôi ăn rồi, chắc ký ức có bộ lọc… Thế này đi, anh cứ lột sạch vỏ rồi ăn phần lõi. Dù gì cũng là cao lương, chắc không ngọt bằng mía đâu, nhưng chắc cũng hơi ngọt chút."
Trương Yến Bình thấy có lý.
Anh ta liền cạp cạp, vừa cắn vừa kéo, lột hết lớp vỏ ngoài, chỉ chừa lại đoạn lõi trắng sữa. Sau đó cắn rắc một cái, nhai nhai…
Chẳng mấy chốc, anh ta phun hết ra như nhổ bã mía.
"Trời ạ, cái bộ lọc ký ức của anh lố lắm rồi đấy, chỗ nào mà ngọt? Đến nước cũng chẳng có bao nhiêu!"
Tần Quân nhìn anh ta một lúc, chớp mắt: "Vậy thôi, không ngọt thì tôi cũng không ăn nữa."
Trương Yến Bình: …
Anh ta cúi đầu nhìn đoạn thân cây còn cầm trên tay, lại nhìn đoạn mà Tần Quân tiện tay quăng vào sọt, cảm thấy có gì đó sai sai…
Nhưng nghĩ hoài không ra, anh ta lại quay sang nhìn đoạn thân cao lương, suy nghĩ: Hay là mình chưa cắn trúng phần ngọt nhất?
Ngay lúc này, Kiều Kiều đã c.h.ặ.t được cả đống cao lương rồi, thấy Trương Yến Bình ngồi chồm hổm dưới đất, không nhịn được hỏi:
"Anh Yến Bình, sao anh lại ăn cái đó vậy? Cái này không ngọt đâu, là để cho heo ăn mà, anh đừng có ăn lung tung!"
Nói rồi, cậu nhóc chỉ về phía góc ruộng, nơi có mấy cây cao lương vừa to vừa cao, chắc phải ba bốn mét.
"Đó mới là thân cao lương ngọt!"
Trương Yến Bình: ?!
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Tần Quân đã xách lưỡi hái bước tới: "Tuyệt! Kiều Kiều hiểu biết ghê! Nghe nói em cũng tự tay trồng cao lương nữa, hôm nay thầy phải nếm thử thành quả lao động của em mới được!"
"Ừm!" Kiều Kiều lập tức phấn chấn tinh thần. "Vậy thầy ăn từ từ nha! Ông nội nói mấy cây này là để làm giống, ngọt hơn cả mía luôn đó!"
Rồi cậu quay sang nhìn Trương Yến Bình, người có khẩu vị vô cùng đặc biệt, mà thở dài một hơi thật nặng nề.
"Anh Yến Bình! Đừng ăn nữa! Cái đó thực sự là để nuôi heo mà… Mau lại đây giúp em c.h.ặ.t cao lương đi! Ông nội nói phải phơi khô sớm, chờ đập lấy hạt xong, ông còn rảnh tay bện chổi từ bông cao lương nữa đó!"