Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 544: Quá nhiều củ ấu rồi!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 00:39:12
Lượt xem: 240

9 giờ phải quay về, không phải vì Tống Đàm không chịu được khổ, mà là nắng hè thật sự quá gay gắt.

Hơn nữa, với tinh thần tận tụy của giáo sư Tống, bọn họ chắc chắn không thể nào cứ thế mà quay về được.

Ví dụ như bây giờ, mặc dù giáo sư Tống đã gập máy tính bảng lại, nhưng vẫn chỉ tay về phía cao nhất của gò đất phía trước:

“Nhân tiện trên đường về thì ghé qua đó luôn.”

“Yến Nhiên, thầy nhớ cái cuốc của em để ở đó đúng không? Đào lên xem thử đất bên dưới có ẩm không?”

Dụng cụ mang theo tất nhiên không thể xách đi khắp nơi được, mà sẽ đánh dấu một số chỗ trước, lúc quay về tiện đường kiểm tra luôn.

Nghe câu này... Tống Đàm nghĩ thầm: Nếu không phải thấy mọi người chống nắng kín mít, tôi còn tưởng mấy người không biết sợ cảm nắng cơ đấy!

Trời nóng thế này, ngay cả cha cô cũng không dám đứng dưới nắng mà làm việc nặng đâu!

Yến Nhiên cũng không từ chối, nhét đồ vào túi, đến nơi liền vung cuốc đào xuống.

Chỉ hai nhát cuốc, lớp đất bên dưới đã lộ ra, màu đỏ pha chút ẩm.

“Không tệ, không tệ.”

Giáo sư Tống ngồi xuống, dùng tay vê một chút đất: “Đánh dấu lại chỗ này, đào xuống thêm hai nhát nữa.”

Tống Đàm: …

Thôi được rồi.

Cô vươn tay: “Để tôi làm.”

Cánh tay trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời.

“Đừng!” Yến Nhiên, người có làn da lúa mạch, xót xa nói: “Cô chỉ đội mỗi cái nón rơm, nắng thế này dễ cháy da lắm. Để tôi làm, tôi quen rồi, khỏe hơn cô nữa.”

Không sai, trên tay cô còn có vết chai kia mà!

Đúng là nông dân chuyên nghiệp!

Tống Đàm giật cuốc trong tay cô ta: “Vẫn là để tôi.”

Nói rồi, một cuốc bổ xuống, hay lắm, cán cuốc cũng gần như cắm hết vào đất!

Sau đó, cô mạnh tay bẩy lên, cả đám rễ cỏ rậm rạp đều bị bật tung. Đám người đứng xem xung quanh lập tức im lặng.

Không cần kiểm tra, nhìn cũng biết đất bên dưới vừa ẩm vừa dính.

Giáo sư Tống nhìn hố đất, lại nhìn Tống Đàm, nhất thời không biết nên khen cô sức khỏe tốt đào sâu quá, hay nên cảm thán rằng khả năng có mạch nước ngầm ở đây là rất cao...

Thao Dang

Trầm mặc hồi lâu, đến khi Tống Đàm giũ sạch bùn trên cuốc, vác lên vai:

“Giờ đến chỗ lưng chừng núi phía trước phải không?”

Cô nhớ cái xẻng của Tề Lâm hình như để ở đó.

Thế là…

Lúc đến, giáo sư Tống đi trước quan sát khắp nơi.

Lúc về, Tống Đàm vác cuốc đi đầu, khí thế kia, trông y như Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng vậy. Bốn người phía sau bất giác trở nên dè dặt.

Đến điểm tiếp theo.

“Đào hướng nào? Trên vách núi hay dưới đất?”

“Trên vách núi. Cẩn thận chút, bên dưới có thể có đá.”

Tề Lâm, người đáng lẽ phải động tay, tự giác lùi lại một bước.

Tống Đàm rất tán thưởng sự tinh ý của anh ta, cầm lấy xẻng, sau đó đổi sang cuốc chim mang theo bên mình, bắt đầu đục lên vách núi từng nhát một.

Cảm giác của cô đối với nước không hề kém kinh nghiệm của lão nông bao năm tích lũy. Sau vài nhát cuốc, tiếng va chạm vào tầng đá xen lẫn đất vang lên những âm thanh kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-544-qua-nhieu-cu-au-roi.html.]

Rồi một dòng nước nhỏ róc rách tràn ra.

Giáo sư Tống thực sự kinh ngạc: “Sao em khỏe thế?”

Nghe tiếng thì đúng là có đá trộn trong đó đấy!

Tống Đàm lại nhìn dòng nước đang chảy ra:

“Theo lý mà nói, bên dưới có nhiều tầng đá thế này, nước chảy ra đáng lẽ phải sạch, có thể coi như nước suối không?”

Giáo sư Tống lắc đầu: “Cái đó tôi không biết, nhưng em nhìn xem, bùn trên cuốc của em nhiều như vậy, hơn nữa địa thế nơi này cũng không cao lắm, cho dù nước bên trong sạch, khi chảy ra ngoài cũng dễ bị nhiễm bẩn...”

“Nếu muốn kiểm tra chất lượng nước, chỉ có cách khoan sâu xuống để xét nghiệm thôi.”

Được rồi.

Tống Đàm chỉ tiện miệng hỏi một câu, thực ra bốn phương tám hướng đâu có thiếu nước, đánh dấu xong, dứt khoát quay về luôn.

Lại hì hục trèo lên một sườn núi nữa, đứng trên đỉnh, giáo sư Tống chỉ vào chỗ đất đá lẫn lộn kia, nói: "Đây, chỗ này."

"Cụ thể vị trí tôi không chắc, nhưng em nhìn xem, cỏ ở đây là tươi tốt nhất từ lúc chúng ta đến đây, mọc trong khe đá mà còn cứng cáp thế này, rất có khả năng có nước."

Tăng Hiểu Đông hào hứng xoa tay: "Để tôi làm nhé?"

Tống Đàm cũng chẳng phải không muốn động tay, nhưng nhìn mấy người kia, dưới vành mũ chống nắng là tầng tầng lớp lớp mồ hôi, ướt sũng rồi lại bị gió hong khô...

Ôi chao, đến cô còn thấy xót.

Thế là cô dứt khoát giả vờ không nghe thấy lời Tăng Hiểu Đông, cầm cuốc đào ngay, một hơi bẩy năm sáu viên đá, rồi bỗng… cạch!

Tống Đàm khựng lại.

Sau đó, cô thu tay về: "Bên dưới toàn đá, cứ để đó đã. Đợi khi nào người khoan giếng đến rồi tính sau."

Nếu cô cố sức thì cũng đào xuyên qua được, nhưng chẳng cần thiết.

Hơn nữa...

"Nếu còn không về, tôi sợ mọi người bị cảm nắng thật đấy."

Lần này thì không ai phản đối nữa.

Mục đích hôm nay lên núi của giáo sư Tống đã đạt được, cô cũng thoả mãn rồi. Hơn nữa, mọi người cũng mệt và nóng thật, lúc này ai nấy vác cuốc mà chạy còn nhanh hơn ai hết.

Xuống núi, băng qua một ngọn đồi nhỏ, một bên là vườn trà vừa cắt xong, xen lẫn giữa sắc nâu là những đốm xanh lục non tơ, bên còn lại là rừng dẻ xanh um, trên hàng rào cao cao, kim anh tử uốn lượn như cảnh tiên, đung đưa theo gió.

Chỉ trong khoảnh khắc, làn gió từ rừng ùa đến mang theo hơi thở mát lành, ai nấy thả lỏng thấy rõ.

Yến Nhiên tò mò ghé mắt nhìn: "Kim anh tử nhà các cô nở đẹp quá đi!"

"Tất nhiên rồi!"

Tống Đàm hớn hở: "Quả kim anh tử này còn bán được giá trên trời đấy."

"Nhưng nếu muốn ngắm thì đợi chiều tà hẵng qua, mọi người uống hết nước rồi, không khát sao? Mau lên, tôi cắt ít cành dẻ về, rồi chúng ta ăn dưa hấu!"

Không cần cô giục, mọi người hối hả dùng cuốc và rìu kéo cành xuống, Tống Đàm cầm kéo, xách giỏ, loáng cái đã đầy ắp.

Về đến sân, đừng nói giáo sư Tống chẳng giữ hình tượng mà mở vòi nước tạt thẳng lên đầu rửa mặt, ngay cả Yến Nhiên cũng hai tay vốc nước táp lia lịa.

Ngô Lan thấy thế, vội vàng nhắc nhở: "Ây da, Yến Nhiên! Con gái mà hất nước lạnh lên đầu thế này dễ đau đầu lắm… Mau mau, nếu nóng thì vào nhà tắm nước ấm trước, rồi ra phòng khách ngồi, phòng khách bật điều hoà suốt đấy!"

Câu này ngay cả giáo sư Tống cũng chẳng phản bác. Trên người ông, quần áo đã thấm đẫm mồ hôi nhiều lớp, còn lấm tấm muối trắng nữa.

Thế là Yến Nhiên chạy lên lầu, mấy người khác thì cầm quần áo đơn giản đi thẳng xuống nhà tắm dưới lầu.

Lúc trở lại phòng khách, luồng khí lạnh pha lẫn hương thơm ngọt của dưa hấu phả vào mặt, mọi người lập tức ngồi phịch xuống ghế sô-pha, tận hưởng sự giải phóng hoàn toàn.

Nhìn chậu củ ấu lớn và đĩa dưa hấu đỏ mọng trước mặt, ai nấy lại lập tức ngồi thẳng dậy, tinh thần phấn chấn trở lại.

Ngoài hiên, Tống Tam Thành đang ngồi dưới bóng râm, cặm cụi nhặt từng chùm ấu khỏi đống dây leo trước mặt.

Ôi chao, ấu mọc nhiều thật đấy! Sớm biết vậy đã không vớt nhiều thế này rồi, nhặt hoài không xong!

Loading...