Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 735: Làm sao mà nuôi nhiều thế?

Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:42:11
Lượt xem: 173

Sự nghiệp của Đại Vương chẳng ai thèm quan tâm, nhưng Tống Đàm thì đã sớm nghĩ xong chuyện của miếng mứt bí đao rồi.

"Công Chúa! Công Chúa! Mau ra xem khách của nhà mình này!"

Tôn Thủ Bình ngớ người, rồi nhìn thấy trong sân nhanh như chớp lao ra một con c.h.ó sói lông xanh với dáng vẻ cực kỳ đẹp mã.

Thân hình thon dài dẻo dai, vóc dáng chuẩn chỉnh, dáng đi mạnh mẽ cùng bộ lông bóng mượt óng ánh!

Trời ơi! Chó đẹp thế này cơ mà!

Nhưng còn đang ngơ ngác thì phát hiện con c.h.ó này có một mắt sáng ngời có thần, còn mắt kia thì đeo một chiếc bịt mắt cực kỳ bắt mắt.

Chưa đợi Tống Đàm dặn dò, Công Chúa đã cúi đầu ngửi ngửi trên người Tôn Thủ Bình, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, sủa một tiếng ngắn gọn: "Gâu!"

Tôn Thủ Bình chớp mắt nhìn dáng ngồi ngay ngắn của nó, lại quay sang nhìn Tống Đàm, trong đầu nảy ra một suy đoán.

"Đây là c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ mà cô nhận nuôi hả?"

"Đúng vậy." Tống Đàm gật đầu: "Cũng nhờ có thông tin của anh Tôn đấy, tôi dẫn Đại Vương tụi nó qua một chuyến thì nhận về được bốn con c.h.ó giải ngũ. Đây là Công Chúa sói lông xanh, thế nào? Có đẹp gái không?"

"Anh nhìn cái bịt mắt này đi, là Kiều Kiều đặc biệt mua riêng cho nó đấy, chỉ có Công Chúa là có thôi!"

Nói xong, chỉ thấy Công Chúa kiêu hãnh ngẩng cao đầu, chiếc bịt mắt chạm khắc hoa văn bạc cổ điển càng thêm nổi bật. Đuôi nó quét qua quét lại trên mặt đất, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.

Tất nhiên rồi, bịt mắt mà Kiều Kiều tỉ mỉ chọn lựa cũng chẳng đắt lắm, ba mươi lăm tệ thôi. Nhìn thì cứng cáp nhưng bên trong là lớp silicone mềm. Dù sao nhìn biểu hiện của Công Chúa là biết, nó rất thích cái bịt mắt này.

Tôn Thủ Bình: … Con c.h.ó này nhìn đẹp mã thế mà sao nông cạn thế? Chỉ là một cái bịt mắt thôi mà!

Khoan đã!

Anh ta đột nhiên sực nhớ ra.

"Bốn con?!"

Tại sao? Tại sao? Tại sao Tống Đàm lại có thể nhận nuôi bốn con cơ chứ? Ghen tị đến nỗi con ngươi muốn đỏ lên rồi!

Khán giả trong livestream cũng phấn khích:

[Gì cơ? Chó nghiệp vụ giải ngũ cũng có thể nhận nuôi sao? Sao chỗ tôi lại không được chứ hu hu hu]

[Sao lại đeo bịt mắt thế? Bị mù một mắt không ảnh hưởng đến tầm nhìn à?]

[Con c.h.ó này đẹp quá! Thật sự là nhận nuôi miễn phí sao?]

[Chắc là có quan hệ quen biết gì rồi… Bình thường mà nhận được một con là khó lắm đấy]

[Đúng rồi đúng rồi! Sao cô ấy nhận được tới bốn con cơ chứ!]

[Anh em ơi, tôi nhớ ra rồi! Đây là nhận ở Ninh Thành đấy, lúc đó còn có công bố danh sách nữa!]

[Ối giời, lộ liễu thế luôn à?]

[Tôi vừa mới tra thử rồi, trên trang chính thức của lính cứu hỏa Ninh Thành có đăng… Nhưng mà, bốn con cô ấy nhận nuôi hình như đều là c.h.ó khuyết tật cả]

[Chó khuyết tật thì cũng không thể nhận bốn con được chứ!]

[Đúng thế! Chó khuyết tật còn cần chăm sóc kỹ hơn, không quen biết gì thì làm sao mà nhận được bốn con chứ?]

[Chẳng lẽ nhận về để nhân giống à?]

[Thông thường thì không đâu. Trước khi nhận nuôi đều sẽ triệt sản mà]

Lúc này Tôn Thủ Bình cũng phấn khích lên: "Nó cũng không có bạn đời à?"

Tống Đàm: …

Cô chân thành nói: "Anh Tôn à, anh đừng lo lắng chuyện của c.h.ó nữa. Hay là anh lo nghĩ cho mình trước đi? Anh còn đang độc thân đấy, c.h.ó nhà tôi thì không vội đâu."

"Sao mà không vội được chứ?!" Tôn Thủ Bình thèm thuồng lắm!

"Cô xem con này, gọi là Công Chúa đúng không? Đẹp mã thế này! Dáng người cũng dẻo dai khỏe mạnh, nếu mà sinh hai con cún con thì người ta không tranh nhau đến phát điên à!"

Tống Đàm xoa đầu Công Chúa rồi lắc đầu: "Không được đâu. Một là tụi nó chưa có suy nghĩ này, hai là vì tôi nhận toàn c.h.ó bị thương bệnh, nên hiện tại chưa đủ điều kiện để làm bố mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-735-lam-sao-ma-nuoi-nhieu-the.html.]

Cô thở dài: "Lúc nhận về thì tụi nó đều bệnh khá nặng, chưa đủ sức khỏe để triệt sản, bên kia cũng không khắt khe quá... Nhưng tôi vẫn muốn tụi nó tẩm bổ thêm đã, chuyện này tạm thời không tính tới."

"Được thôi."

Tôn Thủ Bình cũng chỉ là bệnh nghề nghiệp tái phát thôi, tình yêu đích thực trong lòng anh ta chắc chắn vẫn là Đại Vương tụi nó.

Lúc này, anh ta nhìn chiếc bịt mắt của Công Chúa rồi thở dài: "Con này là bị hỏng mắt à?"

Nhắc đến con mắt, Công Chúa lập tức bỏ ngay dáng vẻ tội nghiệp yếu đuối thường thấy ở trung tâm dưỡng lão, lúc này lại hơi nghiêng đầu, cho hắn nhìn chiếc băng che mắt đặc biệt của mình.

Tôn Thủ Bình: …

Trong lòng anh nghĩ thầm: Đúng là con c.h.ó ngốc!

Thế nhưng đột nhiên cảm giác trên chân trĩu nặng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai chú c.h.ó Border Collie nhỏ đã bám c.h.ặ.t lấy giày anh, vừa ư ử vừa cọ cọ, làm nũng vô cùng thành thạo.

Nhìn hai chú c.h.ó mà Tôn Thủ Bình đành thở dài bất lực. Rõ ràng biết hai con nhóc này ranh ma lắm, chiêu này chẳng qua là mánh khóe quen thuộc để đòi ăn thôi. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà mở túi đồ trong tay ra, lấy một cây mứt bí đao, bẻ làm đôi.

"Đây đây đây, hai đứa nhóc vô lương tâm, ăn mứt của anh rồi thì sau này phải tử tế với anh đấy nhé!"

Ừm... Nói gì thì nói, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng của mứt bí đao quả thực rất hấp dẫn.

Anh nuốt nước bọt, rồi đưa hai nửa cây mứt cho hai chú c.h.ó Border Collie nhỏ.

Phải công nhận rằng hai chú c.h.ó này được dạy dỗ rất tốt, lúc này ngoan ngoãn ngậm lấy mứt bí đao từ lòng bàn tay anh ta mà răng không hề chạm vào tay anh ta chút nào.

Thao Dang

Ngay sau đó, hai chú c.h.ó đều nằm bò ra đất, hai chân trước cẩn thận ôm lấy mứt bí đao, vừa l.i.ế.m vừa gặm từng chút một, mấy cái chân tròn tròn mũm mĩm đều dính nham nháp, rõ ràng là luyến tiếc chẳng nỡ ăn hết ngay một miếng.

"Ơ?"

Tống Đàm lấy làm ngạc nhiên: "Tụi nó cũng biết thưởng thức ghê ta!"

Chẳng bù cho mấy đứa ở nhà, đút gì cũng kiểu như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, có khi nào chịu nhai kỹ đâu.

Tôn Thủ Bình nhìn mà cổ họng cũng nuốt khan theo.

Anh ta liếc nhìn cây mứt bí đao trong tay: "Trông cũng ăn ngon phết nhỉ..."

Nghe thấy chữ “ăn”, hai chú Border Collie nhỏ lập tức dựng đứng tai lên, rồi "táp" ngay miếng mứt bí đao bị chúng nó l.i.ế.m nham nhở.

Sau đó lại tíu tít chạy tới, bám lấy giày của Tôn Thủ Bình mà cọ tới cọ lui.

Nhưng lần này Tôn Thủ Bình đã nhìn thấu trò mèo của chúng nó rồi, anh ta cười gian xảo, cũng lấy một cây mứt bí đao khác nhét thẳng vào miệng mình.

“Ừm... Ngon quá! Ngọt thật đấy!”

Đúng là ngon thật! Vị ngọt dịu đặc trưng, khi mới vào miệng chẳng thấy quá ngọt, ngược lại còn thấy như đây chính là hương vị chuẩn mực của mứt bí đao!

Không hổ là đồ nhà Tống Đàm làm...

Anh ta nhìn về những ngọn núi mênh m.ô.n.g xung quanh, chợt nảy ra ý nghĩ muốn dời cả trại c.h.ó đến đây.

Thế nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên, trước mặt bỗng vang lên một tiếng “Gâu!” dứt khoát!

Quay sang thì thấy Công Chúa đang dùng con mắt duy nhất của mình trừng thẳng vào anh, cái đuôi cũng ngừng vẫy, cả người tỏa ra khí thế áp đảo rõ rệt.

Đây là dáng vẻ cảnh cáo của chó, Tôn Thủ Bình ngơ ngác: Anh ta có làm gì đâu chứ! Sao lại bị nó gườm gườm vậy?

Ngay sau đó, hai chú Border Collie nhỏ cũng bắt chước dáng vẻ của Công Chúa, một trái một phải ngồi ngay ngắn bên cạnh nó, giống như ba mẹ con, động tác y xì nhau. Đồng thời, chúng cũng cất lên tiếng sủa non nớt, nhe nanh múa vuốt mà sủa vào mặt Tôn Thủ Bình:

“Gâu!”

Tống Đàm bật cười thành tiếng!

Cô vội vàng đưa tay xoa đầu Công Chúa: “Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi, hahaha…”

Còn Kiều Kiều thì đã giải thích ngay bên cạnh:

“Anh Tôn này, ý Công Chúa là... Anh không được bắt nạt hai đứa nhỏ, sao anh lại ăn mứt của tụi nó được chứ?”

Tôn Thủ Bình: ...??!

Cái gì mà "mứt của tụi nó"? Rõ ràng là mứt của tôi mà!

Loading...