Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1000: Giám khảo đến rồi.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:36
Lượt xem: 225
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng chẳng trách các phóng viên và đội ngũ truyền thông đi theo đều như cây cải héo.
c.uối năm rồi, công việc bận bù đầu, ai cũng tranh thủ kiếm tin bài hot để giành lưu lượng, mà cái đề tài nông nghiệp này… nhìn là biết, chẳng phải tuyến chính của truyền thông rồi.
Ví dụ như kênh Nông Tâm, cử tới chỉ toàn phóng viên mới vào nghề chưa đầy một năm, với một cậu trợ lý quay phim. Trước khi đi, tiền bối còn dặn dò:
“Đừng mong chờ gì nhiều, lấy đây làm chương trình thực tập kinh nghiệm thôi. Cứ coi như đi quay chương trình nấu ăn, đừng áp lực quá!”
Mấy người trẻ nghe vậy thì cũng không hy vọng gì, ai ngờ…
Đây mà là “chương trình ẩm thực” à? Có ai làm chương trình ẩm thực mà bắt khách ăn ớt sống, cải sống không chứ?!
Ăn xong còn bắt thử luôn phiên bản "chỉ nêm dầu với muối" cho biết mùi…
Cái kiểu ăn như tra tấn vị giác thế này, bảo có “mỹ thực” ở đâu?!
Nguyên buổi sáng đi theo, đến mấy vị giám khảo cấp quốc gia trong mắt cũng chẳng còn hào quang gì nữa.
Người ta tưởng tượng mấy ông ấy toàn giảng bài hàn lâm, nghiên cứu viện này kia… Ai ngờ giờ đứng đây bẻ thẳng cọng cải ngồng tươi sống mà nhai rau ráu…
May mà… ánh sáng c.uối đường hầm cũng hiện ra rồi!
Khu Nam A7 vì bố trí gian hàng năm nay hơi lộn xộn, lại là gian c.uối cùng của vòng sơ khảo. Nhìn cái gian hàng bé tí, ai cũng nghĩ chắc là nông trại nhỏ lẻ thôi.
Đợi mấy vị giám khảo thử nốt chỗ này, họ có thể tan làm buổi sáng, trưa còn kịp đi ăn một bữa đàng hoàng.
Còn buổi chiều “đánh giá cộng đồng” ấy hả?
Ha! Quay vài cảnh tư liệu, tìm vài người qua đường phỏng vấn cho có, chừng đó là đủ bài rồi!
Cô phóng viên trẻ của kênh Nông Tâm vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nhận ra không khí trước mặt như đọng lại.
Kỳ lạ…
Một cảm giác có gì đó không bình thường.
Cô ta vội nắm c.h.ặ.t micro, chen lên phía trước.
Lúc này, các giám khảo đã dừng hẳn trước gian hàng c.uối cùng.
Đi đầu là một ông lão tinh thần quắc thước, ánh mắt đảo quanh quầy hàng, tủm tỉm cười:
“Các cô cậu là công ty nào đấy? Năm nay gian hàng bày biện có vẻ… xuề xòa quá nhỉ?”
Cũng phải thôi!
Mấy gian khác dù đơn sơ thì rau củ cũng được xếp ngay ngắn, chỗ này thì sao?
Trên khay vừa có chén to chén nhỏ, lại còn dâu tây, dưa chuột, củ cải, khoai lang, rau sống đủ loại trộn lẫn, nhìn vào mà hoa hết cả mắt, không lộn xộn mới lạ!
Nhưng Tống Đàm chỉ mỉm cười, đáp lời đầy tự tin:
“Chúng tôi là công ty một thành viên, tên là Nông Nghiệp Vân Kiều. Năm nay lần đầu tiên tham dự, chưa có nhiều kinh nghiệm, mang được gì thì mang hết ra đây, mời các vị giám khảo nếm thử!”
Ơ? Nông Nghiệp Vân Kiều?!
Mấy giám khảo khựng lại một nhịp, nhớ ra ngay lão Tống từng nhắc qua.
Ánh mắt mấy người lóe sáng, rồi lập tức phấn chấn hẳn lên:
“Được đấy, cho ta nếm thử xem nông trại nhà các cô cậu có gì đặc biệt nào!”
Lão Tống cũng đâu có nói suông, ông ta nói S+ thì ít ra cũng không tụt hạng dưới S được.
Chỉ là…
Thao Dang
“Ôi trời, keo kiệt thế này cũng hiếm có đó.”
Một bà lão giám khảo bên cạnh chép miệng:
“Sao dâu tây mà cắt miếng thế này? Đến dự sơ khảo rồi, cũng nên hào phóng tí chứ, mỗi người một quả có đáng bao nhiêu đâu!”
Nói thì nói vậy, nhưng họ thẳng thắn chứ chẳng khách sáo vòng vo như trên TV.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1000-giam-khao-den-roi.html.]
Tống Đàm lại thấy những lời như vậy mới chân thật, giống y hệt mấy người già ở làng quê.
Cô cười đáp lại:
“Không phải keo kiệt đâu ạ, mà vì vườn dâu năm nay mới vừa dựng được nhà kính, sản lượng ít lắm, không chín được bao nhiêu quả…”
Nghe cô nói chân thành như vậy, các giám khảo cũng không để bụng nữa.
Ngay lúc đó, có người khịt khịt mũi, khẽ nói:
“Ừm… mùi dâu tây này… hình như có chút đặc biệt nhỉ?”
Mẫu dâu tây Tuyết Thỏ này tuy không phải loại mới, nhưng sự hòa quyện giữa mùi đào và hương dâu rất dễ nhận ra. Có điều, chỉ như vậy thì chưa đủ để làm họ kinh ngạc…
Nhưng sao cái mùi hương này lại… thơm đến lạ thế?!
Trong phút chốc, toàn bộ ánh mắt đều sáng rực, chờ mong cực độ.
Không ai hẹn ai, cùng lúc cầm lấy tăm xiên, đồng loạt chọc vào chén dâu tây trước mặt!
Kỹ năng dùng d.a.o của Kiều Kiều khá tốt, quả dâu tây được cắt làm đôi, lớp vỏ bóng bẩy cùng phần thịt quả căng mọng hiện ra, đẹp hoàn hảo như trong tạp chí.
Vừa cầm lên, phản ứng đầu tiên của các giám khảo là…
“Dâu trồng tốt đấy! Quả to mà thịt chắc, mọng nước, không hề bị rỗng ruột.”
“Chuẩn rồi! Màu sắc đẹp, hình dáng hoàn hảo, quả to mà không bị xốp, thế này hiếm gặp lắm!”
Nói xong, mọi người đồng loạt đưa nửa quả dâu lên, cẩn thận cắn một miếng, từ từ nhấm nháp.
Cô phóng viên trẻ của kênh Nông Tâm nắm c.h.ặ.t micro, mắt dán c.h.ặ.t vào nét mặt của các vị giám khảo.
Theo thông lệ, nếm đến đâu thì phải bình phẩm luôn đến đó, nào là độ ngọt, độ chua, kết cấu thịt quả, có cần cải thiện không…
Thế mà lần này, mấy vị ấy chỉ im lặng nhai, biểu cảm trên mặt liên tục thay đổi, nhưng tuyệt nhiên không thốt ra một lời!
Hương thơm ngào ngạt của dâu lan tỏa ngay trước mũi, đến nỗi cô phóng viên đứng đó cũng nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng dậy sóng:
c.h.ế.t rồi, đói thật rồi à? Sao mà ngửi thôi cũng thấy thèm thế này?!
Các giám khảo dứt khoát ăn nốt nửa quả dâu còn lại, mặt mày đầy nghiêm túc như đang xử án trọng đại, mà tay thì lại hành động cực nhanh như cướp lệnh bài trên điện!
Thấy tình hình không ổn, Tống Đàm sảng khoái bê thẳng cái chén lớn đựng dâu ra:
“Mọi người đều nếm thử đi ạ, chứ để lâu cũng không giữ được vị đâu.”
Dù sao cũng nếm rồi, mà đồ đã cắt ra thì không để được lâu. Người ta vây quanh như vậy, chẳng lẽ lại keo kiệt quá không cho thử?
Vừa nghĩ đến đó, đã nghe thấy giám khảo kêu to:
“Khoan! Tôi chưa xác định được hết các tầng hương vị, cho tôi thử thêm lần nữa!”
“Đúng rồi, tôi cũng thấy có điểm chưa chắc chắn, thử thêm cái nữa nào!”
“Phải thử lại! Vừa rồi vị chua hậu ngọt kia hình như có thêm chút mùi mật đào, tôi phải kiểm chứng lại mới được!”
Ôi trời! Nhìn mấy người ấy mặt mày căng thẳng mà động tác xiên dâu thì thần tốc như cướp bảo bối, ai mà chẳng biết dâu này ăn là nghiện?!
Đám phóng viên nãy giờ nín thở quan sát cũng bắt đầu nhốn nháo.
Còn khổ nhất là cậu bạn Dương Chính Tâm, tội nghiệp đứng chầu chực ngoài rìa, trơ mắt nhìn từng người một nhanh như chớp cầm lấy tăm xiên, chẳng mấy chốc mà cái chén giấy đã thủng lỗ chỗ như tấm lưới.
Vèo vèo vài nhát, chỗ dâu tuyệt phẩm ấy… bay sạch sẽ!
Dương Chính Tâm mắt rưng rưng nhìn cái chén trống không, còn chưa kịp nghe kết luận đánh giá, đã có một phóng viên buột miệng hỏi luôn:
“Cho hỏi… dâu này đặt mua ở đâu thế?”
Kiều Kiều phản xạ nhanh như chớp, âm lượng nâng cao, giọng lanh lảnh như chuông bạc:
“Không bán đâu ạ! Năm nay trồng ít lắm, không có mà bán!”
Phóng viên: ?!
Ơ kìa! Lương tháng tôi còn chưa kịp cầm mà cậu nói hết hàng là sao?!!