Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1176: Chuyện tình của Trương Yến Bình. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:48
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc hôm đó Linh Linh đưa bạn trai về, là anh trai thì cũng nên kiểm tra một chút cho chắc.

Hai vợ chồng lớn tuổi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không khỏi thở dài vì mấy đứa con cái biết lo toan.

Khi Kiều Kiều đi tới, cậu Hai vừa vác hai thùng sữa bò từ trong nhà ra, thấy Kiều Kiều lại gần thì chỉ vào trong nhà:

“Con chơi trước đi, chắc còn một thùng nữa, để cậu vắt tiếp.”

“Vâng ạ, con đi tìm Đại Bạch.”

Trên đồng cỏ, không gian hoàn toàn tự do, hai con Border Collie không ai quản, trí thông minh tăng chóng mặt, giờ đã chăn dắt cả mấy con ch.ó khác chạy loạn khắp nơi.

Thấy Kiều Kiều tới, có lẽ vì không thấy có đồ ăn, chúng chỉ đứng trên sườn đồi phía xa sủa mấy tiếng "gâu gâu" lấy lệ.

Thao Dang

Có vẻ như chúng chăn dắt rất nghiêm ngặt, không có lệnh của chúng thì mấy con ch.ó kia cũng không dám quay lại.

Còn Kiều Kiều thì đi tới mép bãi sông.

Bãi lau bên cạnh đã úa vàng, gió lạnh thổi qua làm vang lên âm thanh xào xạc, vài con vịt trời đột nhiên từ trong đó bay ra, gan lớn thật, chẳng sợ người tí nào.

Kiều Kiều vẫy tay gọi:

“Đại Bạch, trời lạnh thế này mà ngày nào cậu cũng đi bơi à?”

“Quác quác quác!”

Đại Bạch phát ra tiếng kêu vang dội, đôi mắt nhỏ hếch lên đầy khinh bỉ, dòng nước lạnh lẽo của con sông nhỏ này, nó căn bản không thèm để vào mắt!

Sự kiêu hãnh ấy rõ ràng khiến Kiều Kiều rất tán thưởng, cậu liền nói: “Ông chú Bảy mấy hôm nữa sẽ làm bánh bao sữa bò, lúc đó mình sẽ mang một cái cho cậu ăn. Đại Bạch, cậu nhất định phải chăm vịt thật tốt nhé. Chăm tốt rồi thì sang năm chúng ta sẽ có nhiều trứng vịt muối để bán, kiếm được nhiều tiền, nuôi thêm nhiều vịt nữa…”

Nói tới đây thì Kiều Kiều đột ngột khựng lại, quay sang nhìn Đại Bạch đầy nghi hoặc:

“Nhưng mà… nếu nhiều vịt như vậy đều do cậu chăm, liệu có nổi không nhỉ? Hay là mình mua thêm mấy anh em ngỗng cho cậu nhé?”

“Quác quác quác…”

Đại Bạch lập tức nổi giận, vỗ cánh phành phạch, gió lạnh quạt đến mức Kiều Kiều cũng phải rụt cổ lại, rồi mới hiểu ra ý nó.

“Rồi rồi rồi, mình chỉ là thấy vịt trời gần đây cũng nhiều hơn thôi mà… ủa, lại có thêm một con vịt trời mới tới nè!”

Con vịt trời mới tới nhìn cũng đặc biệt, phần lông từ sau cánh đến tận chóp đuôi tạo thành những đường vân như bút mực loang, có một vẻ đẹp độc đáo.

Còn phần đầu đến cổ thì có một chùm lông dài bay ngược ra sau, trông như bờm ngựa, hơi giống phong cách "sát mã đặc"(*), nhìn kỹ lại thấy buồn cười.

(*) Tiểu văn hóa Trung Quốc gồm những người di cư trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v. (từ mượn từ "thông minh"); tương tự phong cách HKT của bên mình đấy mọi người.

Nhưng Kiều Kiều thì không hiểu mấy thứ đó, cậu chỉ cảm thấy con này chưa từng thấy qua, nên thấy mới lạ mà thôi.

Nó vừa lội nước một lát, có vẻ lạnh quá, liền nhanh chóng chui vào đám lau sậy.

Kiều Kiều còn chưa kịp chụp ảnh, đành tiếc nuối dặn dò:

“Đại Bạch, chị mình nói trời lạnh rồi, mấy con vịt không đẻ trứng nữa, bảo mình đừng giục. Nhưng nếu có đẻ thì bảo chúng đừng đẻ dưới nước nha, như thế là trứng không còn tươi nữa đâu.”

Cậu líu lo dặn dò đủ điều, bây giờ hiểu chuyện hơn trước, nói cũng nhiều hơn. Đại Bạch có vẻ hơi phiền, ngẩng cổ lên định hét to một tiếng thì may sao, cậu Hai đã gọi vọng từ xa:

“Kiều Kiều, ra lấy sữa đi! Nhớ nói với mẹ con là lát nữa chúng ta về thẳng, không qua nhà con nữa đâu nhé. Hai tám Tết, mọi người tới nhà cậu một chuyến nha!”

Tết đến rồi, họ cũng phải về nhà dọn dẹp lại nhà cửa, tiện thể ở bên hai ông bà cụ.

Còn cái cậu bạn trai của Linh Linh, tám chín phần là không đáng tin, đến tận hai tám Tết mới về, còn phải trông chờ vào người thân họ hàng khuyên nhủ thêm.

Kiều Kiều thì chẳng hiểu được những lo lắng trong lòng cậu Hai, chỉ vác sữa về nhà.

Khi cậu chuyển lời lại cho Ngô Lan, Ngô Lan cũng thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1176-chuyen-tinh-cua-truong-yen-binh-2.html.]

“Thật đúng là nuôi con trăm năm, lo lắng chín mươi chín… Đàm Đàm à, con với Tiểu Lục phải yêu nhau cho tử tế đấy. Mẹ thấy bạn trai con, còn tốt hơn khối người đấy.”

Tống Đàm ậm ừ cho qua, rồi quay đầu nhìn ông chú Bảy đang bận rộn:

“Ông chú Bảy, chừng nào ông nghỉ Tết thế?”

Không phải suốt ngày nhắc con trai sắp về à, sắp về à? Mà nhắc từ mùa hè đến tận Tết rồi, chẳng lẽ lại tiếp tục bị "bỏ bom"?

Vẻ mặt ông chú Bảy trở nên kỳ quặc: “Hai hôm nữa.”

Tống Đàm có chút khó hiểu: “Nếu thật sự có việc gì thì hôm nay nghỉ cũng được mà, trong nhà giờ cũng không còn mấy người, tụi con tự lo được hết ạ.”

“Không cần.”

Ông chú Bảy từ chối rất dứt khoát.

“Con trai ta về được hai ngày rồi. Nhưng hai đứa cháu gái chưa từng du lịch đến vùng này nên mấy ngày nay cứ lang thang trong thành phố.”

Không chỉ lang thang, mà còn đi khắp các nhà hàng để nếm thử “món ăn đặc sắc”, hoàn toàn quên mất cha ruột và ông nội ruột của tụi nó vốn là đầu bếp chính hiệu.

Nghe đến đây, ngay cả Ngô Lan cũng hơi tức giận: “Là sao chứ? Muốn dẫn con đi chơi, bên này có phải không có đường xe đâu! Không thể về thăm cha mẹ trước à? Đi biền biệt bao nhiêu năm rồi…”

Cái lý lẽ ấy, ai nghe chẳng thấy đúng?

Càng nghĩ càng thấy buồn lòng, bà thím Bảy cũng âm thầm cảm thấy: số tiền lương hưu và tiền tiết kiệm bà dành dụm mỗi tháng để trợ cấp cho Kiều Kiều đúng là quyết định sáng suốt. Ít nhất thì Kiều Kiều trong lòng vẫn có ông bà.

Dù có oán cũng chỉ để trong bụng.

Ông chú Bảy năm nay ở nhà giúp bao nhiêu việc, chuyện bếp núc không than nửa câu. Còn tay nghề của Kiều Kiều giờ cũng không tệ, toàn nhờ ông kiên trì dạy dỗ.

Cho nên giờ con trai về rồi, Tống Đàm thế nào cũng phải có chút thể hiện.

Thế là cô cùng Ngô Lan vào hầm lấy ra ba bình rượu:

“Ông chú Bảy, con nghe nói ở Tân Cương người ai cũng biết uống rượu. Rượu này là ông đích thân ủ, mang về cho chú con uống thử để biết ông lợi hại cỡ nào.”

Đi tận biên cương bao năm, giữa chừng không thèm về lấy một lần, có lẽ trong lòng ông chú kia, người cha đầu bếp này đã không còn mấy giá trị.

Nếu không phải vậy, thì sao lại đưa con đi ăn mấy món “đặc sản” ở thành phố trước đã?

Vậy nên, càng phải khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc một trận!

Giờ ông chú Bảy là người nhà họ Tống, bất kể thế nào cũng phải cho ông nở mày nở mặt.

“Được được được!”

Ông chú Bảy lúc này không hề khách sáo: “Đàm Đàm, con hỏi xem thuốc lào của ông nội con còn không? Bốc cho ta một nắm, để ta tranh thủ c.uốn một hộp đem theo.”

Con trai ông khi đi đã biết hút thuốc rồi, giờ bao nhiêu năm trôi qua, bất kể còn nghiện không, ông cũng phải chuẩn bị màn ‘trình diễn’ cho đàng hoàng.

Cả nhà đồng lòng, kho hàng bị lục tung cả lên, mấy loại thực phẩm lẻ tẻ cũng được gom góp, chẳng mấy chốc đã tích được một đống lớn.

Ngô Lan đã xách rổ chuẩn bị ra bãi cát đào củ cải, ông chú Bảy thì giúp chất cải thảo mà Tống Đàm vừa lấy từ hầm lên xe ba bánh, vừa kiên nhẫn nghe cô dặn dò:

“Giờ mình lớn tuổi rồi, có gì tha thứ được thì cố mà bao dung. Không thì cũng đừng uất ức làm gì, cứ gọi con, coi như đến nhà làm thêm giờ…”

Ông chú Bảy dở khóc dở cười.

“Ta từng này năm còn chịu được, nếu thật sự giận, giờ này làm gì còn sống khỏe đến vậy?”

Tinh thần ông vẫn đầy khí thế, chẳng khác gì chuẩn bị đi “vả mặt” ai đó hơn là đi gặp con:

“Con cứ yên tâm, giờ ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp, ta chăm sóc sức khỏe tốt thì còn làm thêm được 10 năm nữa, một chút cũng không kém ai. Vậy nên càng không được tức giận, phải giữ sức khỏe chứ!”

“Hay quá ạ!” Tống Đàm cũng giơ ngón cái khen ông:

“Ông chú Bảy, mình phải giữ tinh thần như thế! Yên tâm, chú con về chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Tuyệt đối không khiến ông tức giận đâu!”

Loading...