Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1191: Người thân. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:04
Lượt xem: 220
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Trương Yến Bình lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ rề rà về tới nhà, vì chuyển đồ bất tiện nên anh ta xắn tay áo lên một chút, mẹ anh ta lập tức hét ầm lên:
“Trương Yến Bình! Trên cánh tay con là cái gì thế kia?!”
Là gì á? Là hình xăm dán chống nước đấy, phải dùng dầu chuyên dụng mới gỡ ra được cơ!
Nhưng chuyện này mà giải thích thì phức tạp lắm, chẳng hạn như bạn gái của mình, rồi còn cả những rối rắm trong quan hệ gia đình của cô ấy… không biết liệu có để lại ấn tượng xấu trong lòng mẹ không nữa?
Vì thế, Trương Yến Bình, hiếm khi tinh tế, quyết định nuốt lại lời định nói, chỉ lúng búng nhận tội:
“Con chỉ là thấy hay hay nên thử thôi…”
Ngô Phương như bị sét đánh ngang tai!
“Con, con, con! Con lớn từng này rồi, không muốn thi công chức thì thôi, lại còn đi xăm hình lên tay… Con là cố tình muốn dập tắt hy vọng c.uối cùng của mẹ đúng không?!”
Tuy bà không hiểu rõ các kỳ thi công chức cấp tỉnh, cấp quốc gia ra sao, nhưng mấy điều cấm kỵ đối với công chức thì bà nắm rõ mười mươi.
Ngàn quân vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc, chỉ sơ sẩy một chút, đến lúc công bố công khai thì kiểu gì cũng bị người ta lôi ra gạt xuống. Huống hồ Trương Yến Bình còn xăm cả mảng to “tả thanh long, hữu bạch hổ” trên cánh tay… đến che còn không che nổi!
“Làm công chức thì có gì không tốt?”
Bà hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Cái chén cơm sắt đấy, tiền bạc thì có mẹ với cha con kiếm, đâu cần con phải làm lương cao, vậy mà cũng không chịu được là sao…”
Thao Dang
Chủ đề này đã bị lôi ra tranh cãi không biết bao nhiêu lần, Trương Yến Bình cũng chẳng buồn cãi lại, chỉ xách đống quà cáp đặt xuống trước mặt:
“Mẹ, Đàm Đàm nói gửi cho nhà mình đấy.”
Ngô Phương liếc nhìn một cái, không nhịn được lại lườm con trai một cái: “Được rồi được rồi! Không thi thì không thi. Dì con cũng nói là con đang quen bác sĩ Quách… coi như cũng còn được cái này.”
Bà bê đống đồ vào trong nhà lục đục một lúc, rồi lại cầm ra một xấp tiền mặt:
“Cầm lấy. Mẹ biết con làm ở quê lương không cao, yêu đương mà không có tiền trong tay là không ổn. Mẹ đưa trước cho con một vạn tệ.”
“Tết này qua nhà người ta, mấy thứ quà cáp mẹ chuẩn bị cho con rồi, đối xử với con gái nhà người ta phải rộng rãi vào.”
Trương Yến Bình: …???
Còn có chuyện tốt thế này á?
Anh ta vội vàng nhận lấy một vạn tệ, cảm thấy mẹ ruột mình khi không nhắc đến chuyện thi công chức thì đúng là chiều con vô đối thật.
Mà thực ra, giờ ở nhà Đàm Đàm, vì anh ta kiêm đủ mọi việc nên lương cũng đâu có thấp. Việc này phải nói rõ mới được, đừng để người nhà hiểu lầm:
“Mẹ ơi, dì con sớm đã tăng lương cho con rồi, giờ một tháng con lĩnh hơn 5000 tệ, lại còn có bảo hiểm xã hội và nhà ở nữa cơ.”
Ngoài ra còn một chuyện nữa…
Trên khuôn mặt lúc nào cũng căng cứng của anh ta nặn ra một nụ cười méo mó: “Mẹ, con với Tần Quân tính chung nhau làm một cái homestay ở làng. Mẹ hỗ trợ chút được không?”
Ngô Phương giật b.ắ.n mình, theo phản xạ bật thốt: “Hay là mẹ đưa con luôn mười vạn đi.”
Trương Yến Bình: ??? Sao lại tốt thế này?
Chẳng lẽ đây là lợi ích khi có người yêu sao?
Anh ta cầm tiền hí hửng quay về phòng, gọi video cho Quách Đông thì thấy trước màn hình mờ mịt hơi nước, không khỏi ngẩn ra:
“Đang làm gì đó?”
“À,” Quách Đông ngẩng đầu: “Lô hộp châm cứu đặt trước không tiện lắm, giờ em đang nghiên cứu, chỉnh sửa một bản mẫu rồi gửi lại cho xưởng đặt làm mới.”
Trương Yến Bình ngẩn người: “Năm sau còn bán hộp châm cứu nữa à?”
“Không.” Quách Đông chẳng hứng thú gì với mấy món lời lãi cỏn con đó: “Bán lẻ kiểu cá nhân thì lời được mấy đồng? Chưa bằng em bán một hộp thuốc. Em thấy năm sau người về làng nhiều, làm nông vất vả hoặc chỗ nào bất tiện thì cái hộp châm cứu này dùng cũng tiện.”
“À đúng rồi, bí thư Tiểu Chúc nói với em rồi, bảo em viết đơn xin tài trợ, sắp tới sẽ chỉnh trang lại mấy cái tủ thuốc trong phòng khám, rất có khả năng được duyệt một khoản tiền.”
Cũng không biết bác sĩ trước kia dùng sao mà tủ thuốc bên trong chẳng chứa được cái gì nặng cả. Giờ thì lắc lư lỏng lẻo, hết rơi ốc vít lại bung cửa tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1191-nguoi-than-2.html.]
Hiện tại, cái tủ thuốc mà cô dùng để trữ thuốc bắc đều là cô tự móc hầu bao ra mua đấy.
Trương Yến Bình lập tức hăng hái hẳn lên: “Vừa hay, phòng khám này, nếu không có gì thay đổi, thì sau này chắc em ở đây mấy chục năm. Nhân dịp này sửa sang đàng hoàng đi, xem xin được bao nhiêu kinh phí.”
“Nếu không đủ thì mình tự bù vào, anh cũng có chút tiền.”
Quách Đông mím môi cười, rất hài lòng với sự chủ động của bạn trai, lúc này không nhịn được cũng hé miệng tiết lộ:
“Em đang phối thuốc đây! Có một bài thuốc cao dán chữa đau nhức gân cốt, đau vai gáy từ phương thuốc cổ, đợi em bào chế xong, anh mang về cho chú thím dùng.”
“Hai người họ ngày nào cũng khuân vác bưng bê, lại chẳng có thời gian bồi bổ gì, dán cao thuốc này vào sẽ đỡ nhiều lắm.”
Trương Yến Bình cũng không nhịn được cười hì hì, trên khuôn mặt dữ dằn lập tức hiện lên một nụ cười hung dữ đến đáng sợ.
Quách Đông: …
Thật sự không đành lòng nhìn lâu.
Càng nghĩ càng thấy, việc mình có thể quen được người như Trương Yến Bình, đúng là kiểu mạnh mẽ chiếm lấy!
Đợi Quách Đông tắt máy, Trương Yến Bình cười ngây ngô một trận, lúc này mới nhớ đến anh em chí cốt của mình.
“Đang làm gì đấy?”
Tần Quân trả lời nghe như không còn chút sức lực:
“Chốt sổ c.uối năm.”
Hừ!
Chỉ bốn chữ thôi mà khiến đầu Trương Yến Bình lập tức đau nhức.
Nhà Tống Đàm cũng chốt sổ c.uối năm, nhưng thu chi đều rất rõ ràng, chẳng cần mọi người phải nhúng tay, chỉ cần cô ấy ôm điện thoại với cái máy tính xách tay loay hoay một lúc là tính xong cả.
Còn chỗ của Tần Quân…
Hậu cần mua sắm, hao hụt đủ loại, lương nhân viên, phụ cấp ngày lễ, rồi tiền khách hàng nạp vào tiêu dùng…
Chậc!
Nếu không đặt làm một hệ thống riêng, chắc giờ Tần Quân hoa mắt chóng mặt mất rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, lại hỏi tiếp: “Dùng hệ thống tính à?”
Một lúc lâu sau, đối phương mới gửi lại một câu càng yếu ớt hơn:
“Hệ thống có thể tổng hợp dữ liệu, nhưng điền biểu vẫn phải người làm.”
“Người đó chính là tôi.”
“Tôi về đến nhà hôm đầu tiên đã nói với mẹ là: con nhất định không làm phục vụ bưng bê chạy bàn thu ngân nữa!”
“Mẹ tôi khi đó đồng ý ngay tắp lự. Bảo làm người không thể tự làm khổ mình, kiếm tiền mà khổ quá thì chẳng còn ý nghĩa gì.”
Trương Yến Bình tò mò: “Mẹ cậu đã hiểu như thế rồi, vậy thì cậu…”
Tần Quân cười lạnh rồi gửi qua một đoạn thoại:
“Thế nên bà ấy đem cái việc ghi sổ sách mà bà ghét nhất ném thẳng cho tôi.”
“Dù không làm khổ bản thân, nhưng khổ con thì vẫn còn ý nghĩa mà.”
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Tết không có tình tiết mới gì, nên phần này chỉ tóm tắt sơ qua, sau Tết sẽ có nhiều diễn biến hơn.
Trước đây từng nghe kể về một bà lão, chồng là luật sư, những năm đầu 2000 đã có thu nhập vượt một triệu tệ mỗi năm, sống rất sung túc ở thành phố nhỏ.
Nhưng chồng bà, bao gồm cả ba con trai một con gái, không ai muốn sống chung với bà ấy. Vì bà ấy cứ ra chợ nhặt rau úa về ăn, đồ nhà mua thì đem bán, nhất quyết chỉ ăn rau héo lá úa…