Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 665: Cục diện của đám động vật ranh mãnh.

Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:30
Lượt xem: 190

Cục diện này không chỉ khiến dân mạng trong phòng livestream nhận ra, mà ngay cả Tống Đàm – người đang bận rộn với buổi phát sóng – cũng thấy rõ rành rành!

Xin đấy, chuyện xảy ra ngay trước mắt bao người mà Đại Cam lại chẳng buồn làm nghiêm túc chút nào. Con sóc mà nó tha từ trên cây xuống, đuôi tuy không đến nỗi thưa thớt, nhưng so với con sóc bắt nạt Địa ĐIền thì thân hình rõ ràng không cùng một đẳng cấp béo gầy gì hết!

Vậy mà chẳng biết Đại Điền ngốc thật hay là không nhận ra, lúc này lại “chít chít chít” kêu lên liên hồi, trông có vẻ rất vui vẻ.

Đại Cam thì cứ như mấy gã đàn ông tệ bạc thích đùa giỡn tình cảm, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Đại Điền lấy một cái. Nó cứ tự mình vờn con sóc kia, thả ra một lát, đợi nó nhanh chân chạy lên thân cây thì lại dùng một móng vuốt ấn xuống, rồi lại thả ra… Chơi mãi chẳng chán.

Con sóc bị nước dãi làm ướt nhẹp bộ lông, nhưng vẫn có thể thấy được trên người nó có chút da thịt. Chỉ là ánh mắt nó trông ngây đờ, đến kêu cũng chẳng buồn kêu.

Bị trêu chọc nhiều lần, con sóc này thậm chí lười chạy trốn. Mãi đến khi Đại Cam thò móng vuốt cào cào nó, nó mới lết ra ngoài vài bước như làm cho có lệ, hiển nhiên là tay lão làng trong nghề rồi.

Mà Đại Điền thì vẫn đứng bên cạnh kêu loạn cả lên, như thể thực sự đang hả dạ vì đã rửa được nỗi nhục trước kia...

Phải nói là, dân mạng trong phòng livestream ai nấy đều cảm thấy thương cho nó.

[Thật sự… đường đi nước bước giữa mèo và chuột phức tạp quá, không trách được chuột đồng nhỏ]

[Đáng yêu ghê! Trông nó ngốc ngốc mà buồn cười quá!]

[Cảm giác IQ bị đè bẹp… tôi thậm chí còn không thông minh bằng một con mèo]

[Nhìn con tam thể béo ục ịch nhà tôi đang nằm ườn trên giường mà muốn đánh nó ghê!]

[Tôi không quan tâm! Tôi muốn Đại Điền lên kệ ngay lập tức!]

[Chủ kênh ơi, giờ tôi đi ra ruộng bắt một ổ chuột về, liệu nó cũng đáng yêu tội nghiệp thế này không?]

[Lên link, lên link đi!]

[Ông link đế phía trước, sao lần nào ông cũng ở đây vậy?]

[Mạnh mẽ đề nghị thu nhận Đại Cam! Vậy thì kho hàng sẽ không sợ chuột nữa]

[Còn có thể dạy cho cái thằng ngốc kia, đỡ bị lừa bởi đám sóc bên ngoài]

[Đại Cam, Nhị Cam, Tam Cam, Tứ Cam, Ngũ Cam luôn!]

Tống Đàm không phải kiểu người bỏ qua bình luận của khán giả như Kiều Kiều. Cô liếc nhìn những bình luận sôi nổi trong phòng chat, lại nhìn sang Đại Điền ngốc nghếch mà không nhịn được nảy ra ý tưởng gì đó.

Lúc này, có vẻ như Đại Cam đã chơi mệt, cuối cùng buông móng ra, chẳng thèm để ý tới con sóc xám trông chẳng còn thiết sống kia nữa. Đồng thời, mấy con mèo con mất mẹ cũng đang “meo meo” kêu lên, loạng choạng chạy về phía này.

Tiếng kêu non nớt lọt vào micro, làm cho dân mạng lại bùng nổ màn bình luận đầy cảm xúc:

[Dễ thương quá! Muốn trộm ngay về nhà!]

Tống Đàm dán mắt nhìn một hồi, phát hiện ra đám mèo Đại Cam kia, trên người cũng có chút linh khí, chỉ thua con sóc một chút thôi… Có vẻ đã sống ở đây lâu rồi.

Nghĩ thêm về nửa túi cá khô bị rách nằm sâu trong kho hàng, chẳng cái nào là không bị ăn sạch.

Cô nhìn chằm chằm mấy con Đại Cam, bắt đầu cân nhắc xem nên đặt ổ ở chỗ nào mới hợp lý.

Mà Đại Cam thì dường như cũng xong nhiệm vụ rồi, lúc này cúi đầu ngậm lấy một con mèo con đang lăn lóc trên đất, tha nó trở về ổ rơm của mình.

Đợi khi nó nằm xuống, mấy con mèo con chẳng biết đói no lại tiếp tục sà vào người nó, ngay cả Đại Điền cũng chen vào giữa đám mèo con kia nữa…

Dù đều là bộ lông vàng hoe cả, nhưng bộ lông óng ánh như vàng của Đại Điền nổi bật hẳn lên, chen chúc trong đám ấy mà vẫn rực rỡ chói lóa.

Dân mạng thì không ngừng thắc mắc:

[Răng cửa của chuột cứng như thế, cạp hạt đậu nành, hạt bắp khô răng rắc mà, sao nó b.ú sữa được nhỉ?]

[Phải đó, nó không cắn phải sao?]

[Răng chuột sắc lắm đấy nha! Đại Cam cũng chịu được sao?]

[Còn nói đây không phải tình yêu đích thực đi!]

Tống Đàm: …

Dù sao thì cô cũng có chút tò mò, bèn lặng lẽ đưa điện thoại tới gần.

Chỉ thấy qua ống kính được phóng to, Đại Điền tội nghiệp chen chúc trong đám mèo con, nghiêng đầu, cái miệng bé tí khẽ cắn vào người Đại Cam.

Cái bụng tròn vo mềm mịn của nó phập phồng rõ ràng, đến nỗi nó phải dùng cả tay lẫn chân mới chật vật mà tạo ra được động tác b.ú sữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-665-cuc-dien-cua-dam-dong-vat-ranh-manh.html.]

Bình luận: …

[Thôi thôi, uống được một ngụm sữa mà cũng khó khăn thế này. Tôi không cười nó nữa.]

[Đúng là dùng hết sức b.ú sữa mẹ luôn đấy!]

[Vừa đáng thương vừa đáng yêu... Con ngốc nhỏ này có làm gì sai đâu chứ?]

[Streamer tha cho tên trộm nhỏ này đi, dù sao thì nó cũng khổ lắm rồi mà...]

[Mọi người biết đấy, chuột đồng con thường rời xa mẹ từ nhỏ...]

Tống Đàm một tay cầm điện thoại, một tay ngoảnh lại nhìn về hướng con sóc mập vừa chạy trốn, cuối cùng quyết định không xen vào chuyện của đám động vật nữa.

Ngược lại, cô đưa tay túm ngay gáy con mèo mập đang lượn lờ gần đó mà chẳng hề phát hiện ra người ngay sát bên mình.

"Meo~~"

Bị túm bất ngờ, con mèo thậm chí còn chưa kịp giãy giụa, chỉ kịp xù lông dựng đứng lên như một quả bóng bông khổng lồ, trông càng thêm đáng yêu!

Con mèo mập nặng hơn chục ký bị Tống Đàm xách lên, lủng lẳng chẳng thể động đậy.

Động tác này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng nếu không có sức hoặc không có kinh nghiệm thì rất dễ bị mèo giãy đạp tứ tung, thậm chí còn bị cào cấu đến chảy m.á.u.

Thao Dang

Nhưng lúc này, con mèo mập chỉ đành để bốn chân rũ xuống, rõ ràng là đã bị khống chế đúng "huyệt".

Tống Đàm thì cứ như không có chuyện gì, còn ngẩng đầu gọi với lên chỗ Kiều Kiều đang thò đầu qua cửa sổ tầng trên nhìn xuống:

"Kiều Kiều, mang cái giỏ xuống đây, mấy con mèo này giao cho em nuôi luôn nhé."

Kiều Kiều lập tức hoan hô một tiếng, rồi nhanh nhảu chạy biến khỏi cửa sổ.

Dù cách một quãng xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu nhóc reo hò:

"Em có mèo rồi! Em có mèo rồi!"

Đúng là trẻ con không thể chiều quá, càng chiều càng đòi hỏi thêm.

Tống Đàm nghĩ vậy, nhưng khóe môi vẫn khẽ cong lên thành nụ cười.

Ngó lại thời gian livestream, cô mới nhận ra đã trôi qua gần một tiếng rồi.

Cô giơ tay định tắt sóng, nghĩ ngợi chút rồi lại dừng động tác, tiện thể chèn thêm một câu quảng cáo:

"Cửa hàng hôm nay có bán thêm gói trà thanh nhiệt vị ngư tinh thảo (rau diếp cá) nhé! Món này không nhiều người thích uống lắm, mọi người có nhu cầu thì mua thôi, không cần tranh giành đâu."

Ôi trời đất ơi, thế thì giành cái gì nữa chứ?

Lời vừa dứt, mấy người mới vào phòng xem buổi livestream vì trận chiến mèo - chuột vừa rồi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đã thấy số lượng bình luận giảm hơn một nửa!

Ngay cả số người xem cũng giảm hẳn.

Nhưng chỉ khoảng ba đến năm phút sau, họ lại thấy mấy người kia quay lại như có hẹn trước, đồng loạt nổ bình luận:

[Ha ha ha ha lần này cuối cùng tôi cũng kịp đặt hàng rồi]

[Chốt luôn ba mươi gói một hơi, mẹ tôi sẽ không còn lo thiếu hàng trong kho nữa]

[Trời ơi, sao lại đúng vị ngư tinh thảo mà tôi ghét thế cơ chứ? Nhưng không sao, cứ lấy trước hai mươi gói đã]

[Gói trà này mỗi ngày pha một gói còn mắc hơn cả một cốc trà sữa nữa, đắt xỉu. May mà tôi nhanh tay chốt được mười lăm gói]

Mấy người mới vào xem: …

Cái gì vậy trời? Mấy người có muốn nhìn lại xem mình đang nói gì không?

Quảng cáo gì mà đầu tiên thì chê bai, sau lại khoe đặt hàng hàng chục gói, đây là kiểu tiếp thị gì vậy chứ?

Dù nghĩ thế nhưng họ cũng tò mò bấm thử vào liên kết mua hàng bên dưới.

Chỉ thấy trang web bán hàng kia trông rất bình thường, chỉ có một ly trà màu vàng nhạt đơn giản, mà phía dưới đã ghi giá thành 9999 kèm ghi chú không thể mua thêm.

Mấy người mới vào xem: …???

Livestream này có gần cả triệu người xem mà còn chơi chiêu "hàng hiếm" à? Có hơi ngốc không đấy?

Loading...