Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1218: Một lứa tám đứa. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:09
Lượt xem: 206
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao tôi cứ thấy con heo này hình như còn có cơ bắp nữa ấy nhỉ?"
Ngô Lan đứng bên cạnh hơi động lòng.
Tư duy của bà rất chất phác:
Con heo to trắng như vậy, một năm chắc cũng phối được mấy lần nhỉ…
Chi phí nuôi heo cộng lại một năm cũng không tính là đắt, chờ khi dời chuồng heo xuống bãi sông rồi, nuôi được nhiều hơn nữa.
Nếu trong nhà có một con heo giống, lâu dài thì còn kinh tế hơn cả dùng tinh đông lạnh ấy chứ! Còn có thể đem cho người ta mượn nữa cơ!
Bà không biết giá cả thế nào, chỉ quay đầu nhìn về phía Yến Nhiên mấy người.
c.uối cùng vẫn là Tống Đàm dứt khoát quyết định:
"Được! Mang về đi!"
Ngô Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Vậy tranh thủ nhé! Mang về còn phải cho nó làm quen hai hôm nữa cơ."
Lục Xuyên đáp lại:
"Đợi chút, để anh liên hệ với anh ấy trước."
Tống Đàm tò mò nhìn anh:
"Anh sẽ đi cùng em à? Mà nếu anh đi, chẳng phải sẽ… lộ thân phận rồi sao?"
Lục Xuyên gật đầu:
"Anh đi cùng em. Độc giả tin tưởng, anh cũng nên xuất hiện cho người ta yên tâm. Hơn nữa, gương mặt anh thật ra cũng chẳng phải bí mật gì, trên trang web từng đăng ảnh rồi."
Chỉ là bức ảnh đó là lúc vừa nổi tiếng, người còn non choẹt, tinh thần và trạng thái da dẻ gì đó cũng không bằng bây giờ.
Thêm kỹ năng "phù phép" của thợ photoshop, nhìn vào lại thấy… chẳng giống người thật lắm.
…
Mà bên phía độc giả, khi nhận được tin nhắn riêng của Lục Xuyên, người ta im lặng luôn.
Phải làm sao đây? Một lúc xúc động quá, không tiêu hóa nổi.
Được gặp tác giả mình yêu thích, có khi còn được chụp hình ký tên, quá phấn khích rồi!
Chuyện mình than phiền trong nhóm được tác giả nhớ kỹ, giờ còn đưa ra cách giải quyết, lại đồng ý ký hợp đồng cam kết không g.i.ế.t mổ…
Hu hu hu tác giả thần tiên trong lòng có mình kìa!
Càng xúc động hơn nữa!
Rồi vấn đề nan giải về việc sắp xếp cho Hương Hương cũng có lối thoát, trong lòng nhẹ nhõm, vui mừng biết mấy.
Nhưng… nhìn Hương Hương quay đầu lại bằng ánh mắt ngơ ngác ngây thơ kia, nghĩ đến những lúc nó ngoan ngoãn, biết nghe lời…
“Con ơi!”
Độc giả bật khóc:
"Cha có lỗi với con!"
Mẹ già trong nhà cũng hiểu ra gì đó, lúc này vừa do dự vừa buồn bã:
"Thật phải cho đi hả?"
"Chẳng phải con lắp camera rồi à? Giờ giá heo cũng rẻ, chắc không ai đến trộm đâu."
"Cùng lắm là sau này mẹ dẫn Hương Hương ra chỗ đông người, không cho chúng nó cơ hội cướp nữa…"
So với anh con trai là chủ cũ, thì cha mẹ già mới là người chăm Hương Hương lâu nhất.
Có điều giờ con heo nặng mấy trăm cân, chạy lên là họ kéo không nổi.
Dù Hương Hương rất ngoan, không chạy lung tung, nhưng lỡ có ai cầm dây muốn bắt nó, nó cũng có thể đột nhiên húc tung ra ấy chứ.
Mẹ già nghĩ đến chuyện đó là lại buồn, ngồi xuống không nói nên lời.
Anh con trai cũng thở dài.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
"Ra chỗ đông người thì có thể họ không dám ra tay, nhưng nếu Hương Hương mà chạy bậy làm bị thương người ta thì sao? Chuyện lại càng rắc rối."
Thế này không được, thế kia cũng không xong. Mẹ già đành nhỏ giọng hỏi:
"Vậy con tìm cho Hương Hương một nhà tốt chứ? Nó to thế này chắc thịt ngon lắm. Nhỡ người ta mang về g.i.ế.t ăn thì sao?"
"Nếu hồi xưa là ở quê, mẹ cũng chẳng cho con nuôi con này, cũng phải ăn thịt thôi."
Anh con trai kiên định:
"Mẹ yên tâm đi. Người ta sẵn sàng ký hợp đồng với con cơ mà, nhà họ còn mấy con heo cơ! Mua Hương Hương là để làm giống đấy, sẽ chăm sóc tử tế."
"Một giọt cũng mười giọt m.á.u, có tổn hao quá không?" Mẹ lẩm bẩm, nói năng lung tung, mắt ngập tràn luyến tiếc.
Anh con trai: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1218-mot-lua-tam-dua-2.html.]
"Mẹ tỉnh táo chút đi! Nó còn là… trai tân đấy!"
"Hơn nữa người ta nuôi nó cũng phải có mục đích chứ? Nếu chỉ vì yêu thích không thôi, con còn không cho người ta nhận nuôi."
"Mà mẹ xem này!"
Anh ta cầm điện thoại lại gần:
"Mẹ xem nhà người ta kìa, đồng cỏ nè, bãi sông nè. Còn có chuồng heo mới xây xong chưa ai dùng…"
"Hương Hương ở đấy chắc chắn sẽ vui hơn bị nhốt trong căn nhà bé xíu của mình! Bao lâu rồi nó không được đi dạo? Cái sân nhà mình bị nó cày xới hết lên rồi còn gì!"
Nhắc đến đây, mẹ già lại chợt đứng dậy:
Thao Dang
"Suýt nữa quên mất, mẹ vào nhà lấy cái xẻng đi dọn phân của nó."
“Haiz, giờ không dám dắt ra ngoài nữa, hồi trước ở cái hố biogas cạnh trại heo phía Bắc nó đi vệ sinh sướng biết mấy.
Giờ một bãi thôi cũng phải dùng cả túi rác để đựng… ngày nào cũng như đổ rác vậy.”
Anh con trai nghe xong, lặng lẽ cúi đầu xác nhận lại tin nhắn lần nữa, không nhịn được mà thở phào thật mạnh.
Hương Hương ngoan lắm, chỉ là đúng thật, chăm nó mệt quá chừng!
Con heo nhỏ của cha.
Tất cả là tại cha không có bản lĩnh mà mua cho con một trang trại riêng đó!
…
“Tiểu Lục, tiểu Lục.”
“Ừ, anh đây.”
Lục Xuyên đang lái xe, bất đắc dĩ đáp lại tiếng gọi của Tống Đàm:
“Không phải em cứ đợi anh trả lời câu này mãi à? Giờ vừa lòng chưa?”
“Biết điều đi, heo con à. Tiểu Lục nghe đáng yêu biết bao!”
Tống Đàm lười biếng duỗi chân ra.
“Sao anh lại có biệt danh nữa rồi?”
Lục Xuyên tò mò hỏi: Đây là kỹ năng đặc biệt của con gái khi yêu à?
Hay là mỗi cậu con trai trong mắt bạn gái đều có một cái tên riêng biệt?
Nhưng…
“Không thể trách em được đâu.”
Chỉ thấy Tống Đàm nghiêm túc, cố nhịn cười nói:
“Lúc nãy mẹ em lướt hình ảnh, anh không nhìn kỹ à?”
“Có một giống heo nhỏ, phối màu quốc bảo, tên là… heo Lục Xuyên đó!”
Lần này thì Lục Xuyên thật sự câm nín luôn rồi.
Một lúc sau, anh bất lực:
“Đưa anh xem xem.”
Tống Đàm vừa mắc cười vừa ráng nhịn cười đến mức phát ra tiếng rên khẽ, mãi mới tìm ra tấm hình đưa cho anh, phía trên còn có một dòng giới thiệu ngắn khiến anh càng không biết phải nói gì:
“Còn là giống cái à?”
“Ừm… khụ khụ, hahahahahaha heo Tiểu Lục!”
“Một lứa tám con đó nha!”
Cô cười vui không chịu nổi, cả xe đầy ắp niềm hân hoan và nhẹ nhõm.
Trong thế giới nhỏ bé này chỉ có hai người bọn họ.
Không cần lo Kiều Kiều ngây thơ bị dạy hư,
Không cần sợ cha mẹ nghĩ mình không nghiêm túc,
Lại càng không cần để ý ánh nhìn của người thân hay nhân viên cho rằng mình không đáng tin.
Và lúc này đây, Lục Xuyên cũng quên luôn cả cái tên của mình, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Bởi vì anh biết, Tống Đàm như thế này, không phải là chị gái, không phải con gái, không phải bà chủ…
Chỉ xuất hiện trước mặt anh mà thôi.
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Viết đến đây tôi cũng thấy bất lực, vì tôi cũng vừa tra tư liệu mới phát hiện…
Nam chính của chúng ta… hu hu hu, lúc ấy tôi đặt tên đã tra rồi mà! Không trùng với nhân vật quan trọng nào hết!
Ai ngờ đâu…
Khóc như mưa!