Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1175: Xin ở ký túc xá.

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:43
Lượt xem: 201

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ vì công việc ở bếp nên trông Địch Tiểu Phượng như béo lên cả chục cân, cả khuôn mặt trắng trẻo mịn màng.

Nếu không phải vì đôi bàn tay chai sần phơi bày c.uộc sống vất vả của cô ta, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người phụ nữ đầy phúc khí.

Ngô Lan vội hỏi: “Nhiều lắm à? Sao không báo trước một tiếng? May mà Kiều Kiều chạy xe lên đấy.”

Địch Tiểu Phượng lắc đầu: “Chỉ mấy thứ như gạo, bột, dầu ăn và gia vị thôi, chứ nguyên liệu nấu thì không còn gì.”

Ngô Lan lập tức thở phào: “Ồ, mấy thứ đó lúc đi đầu bếp Tưởng có gửi danh sách, bảo tôi lên kiểm lại. Tôi còn tưởng là đồ gì khác nữa cơ.”

Gạo bột dầu mỡ thì đúng là nặng thật, nhưng người trong làng ai lại đi ăn trộm mấy thứ đó chứ, vác lên vác xuống làm gì cho cực.

“Hay là cứ để lại trên núi đi, có mấy con ch.ó trông, mất sao được.”

Ai ngờ vừa nói vậy, Địch Tiểu Phượng lại tỏ ra hơi ngại ngùng.

“Chị à, thật ra tôi định nói chuyện này… Tôi muốn xin phép, Tết này cho tôi với con gái ở lại ký túc xá trên xưởng được không.”

Cô ta có vẻ căng thẳng: “Hai mẹ con tôi ở trong làng, tôi sợ Tết người nhà hắn lại đến gây chuyện…”

Trước đây cô ta từng bị chồng cũ tìm đến, khiến cô hoảng loạn mà tính chuyện tái hôn đại để né tránh. Giờ đến Tết, họ hàng bên đó tụ tập đông hơn, lại càng không dám về.

Dân trong làng thì cứ tưởng cô ta đi làm xa.

Cái “ký túc xá” mà cô ta nói đến là phòng bốn người bên khu xưởng, giờ chẳng có ai ở, chỉ lác đác vài người, thực tế mỗi người một phòng.

Lúc xây là tính lâu dài, nên xây đủ luôn. Giờ nhìn lại, hơi trống trải một chút.

“Được chứ!” Ngô Lan chẳng hề phản đối. Dù sao trên núi cũng không có ai, mà đã là người trong làng, sao nỡ từ chối?

Chỉ là…

“Trong phòng chỉ có giường gỗ, mền chiếu thì các cô tự lo nha.”

Địch Tiểu Phượng thở phào: “Cái đó tôi biết. Con gái tôi năm nay học lớp 12 rồi, sang năm thi đại học, nghỉ Tết cũng chỉ được một tuần.”

“Tôi tính là, nếu tính lương theo ngày, thì con bé ở đây ăn cơm với tôi luôn được không? Trên ký túc không nấu nướng được.”

Trên núi thì gạo, bột, dầu ăn đều sẵn. Rau thịt có thể nhờ người trong làng mang lên, bếp cũng có, không gian yên tĩnh, thật sự tốt hơn ở nhà nhiều.

Ngô Lan thở dài, trong lòng nghĩ: mấy cán bộ ở làng cô ta đúng là chẳng ra gì, thời đại nào rồi mà còn để đàn ông điên lên phá làng phá xóm, chẳng ai ngăn cản. Hại phụ nữ ly hôn rồi mà còn không dám về quê…

Chậc.

So với bí thư Tiểu Chúc nhà mình, bà thật sự khinh thường kiểu quản lý đó. Nhìn Địch Tiểu Phượng trước mặt, trong lòng cũng đầy thông cảm: “Được, củi gạo trên núi cứ xài thoải mái, đừng lãng phí là được. Vừa hay dịp Tết trông giúp nhà xưởng cho tôi, tôi không trả thêm lương, hai mẹ con cứ ở đấy nhé.”

“Vâng! Cảm ơn chị nhiều lắm! Tết này tôi dọn dẹp sạch sẽ khu này cho chị, chị cứ yên tâm!”

Vừa nói, cô ta vừa rút ra một quyển sổ ghi chép: “Đây là sổ em ghi lại số lượng củi, gạo, dầu ăn trên núi hiện giờ, mỗi ngày em đều ghi. Đợi đầu bếp Tưởng về, mình đối chiếu lại một lần nữa nhé?”

Nghe vậy, Ngô Lan bỗng thấy hài lòng hẳn.

Nhà bà tin tưởng đầu bếp Tưởng là đúng, nhưng đôi khi tin tưởng quá dễ khiến người khác nảy lòng tham. Mà Địch Tiểu Phượng lại âm thầm ghi sổ sách cẩn thận thế này…

“Tốt, tốt lắm!” Ngô Lan cười tít cả mắt: “Vậy giờ mình kiểm tra trước nhé…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1175-xin-o-ky-tuc-xa.html.]

Thao Dang

Bên này mọi người vẫn còn nhàn nhã tận hưởng trên núi, thì ở ga tàu, bà Đường và giáo sư Tống, hai người có vé tàu sớm nhất, lại đang mặt mày nghiêm túc đứng trước cổng kiểm tra an ninh, cố gắng lắm mới giữ được vẻ điềm đạm, không để mặt mình đỏ lên.

Dù là thời điểm “Tiểu niên” thì người trong ga chưa đông tới mức như cao điểm Xuân Vận, nhưng ở một thành phố nhỏ như Vân Thành, người xuống tàu nhiều hơn lên tàu nên ga cũng không quá chen chúc.

Chỉ là…

Dù không chen, thì cổng kiểm tra an ninh vẫn là nơi dễ nghẽn lại.

Lúc này, nhân viên an ninh đang nhìn chằm chằm giáo sư Tống khệ nệ đặt hai vali hành lý lên băng chuyền, sau đó lại thêm cái ba lô căng phồng, và cả một túi ni lông trong suốt to đùng.

Túi buộc kín bằng dây nhựa, nhưng vì chất liệu trong suốt nên bên trong đầy ắp những cọng mễ can trắng muốt cùng các loại bắp rang nhiều màu lấp đầy các kẽ trống, lộ hết ra không sót gì.

Túi này không chỉ to, mà còn nhét căng cứng!

Máy soi hành lý cũng khựng lại một chút, thậm chí còn nghe thấy tiếng “rắc rắc” giòn tan, rồi mới từ từ nhả túi ra ngoài.

Phía sau trong hàng người xếp hàng, không ít thanh niên đã âm thầm rút điện thoại ra, rõ ràng là muốn chụp lại cảnh tượng hiếm có khó gặp này.

Tết mà, mang theo trứng, mang theo thịt xông khói, thậm chí lần trước mấy người ôm cả đống củ cải, rau cải cũng chẳng ai thấy lạ nữa.

Nhưng cái này thì…

Cả nhân viên kiểm tra an ninh cũng phải im lặng một lúc.

Khi giáo sư Tống vừa quay người lại từ bàn kiểm tra, đối phương c.uối cùng không nhịn được, dè dặt hỏi: “Bác là người vùng nào vậy ạ? Đi xa thế này… mà nhất định phải mang theo mễ can sao?”

Rốt c.uộc là thành phố nào không bán loại đặc sản ăn chơi này? Hoặc là thành phố nào không chuyển phát nhanh được mấy món này?

Vân Thành cũng chẳng nổi tiếng với đặc sản này mà? Cùng lắm thì thử ăn một chút trên đường là được rồi, nhưng mà… cái túi trước mặt to thế này…

Hai ông bà già, người thì vác, người thì ôm, không nặng thì cũng cồng kềnh lắm chứ!

Bên bàn kiểm tra bên kia, một nhân viên khác cũng tò mò ló đầu từ màn hình máy tính ra. Nghề nghiệp yêu cầu không được nhiều lời, nhưng mà cảnh tượng trước mắt hiếm thấy quá, bèn nhỏ giọng hỏi:

“Bác gái, trong vali của bác… toàn là củ cải với cải thảo à?”

Hai người mỗi người một vali lớn, bà cụ thì để hết quần áo giày dép lại ký túc xá, trong vali chỉ nhét đầy thực phẩm mang về.

Bà Đường khẽ cong khóe môi, trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào:

Các cậu không biết rồi! Đống cải với củ cải đó đâu phải hàng chợ trong làng bán đâu, toàn là nhà họ Tống trồng cả đấy!

Riêng cái củ cải xanh thôi, mỗi ngày bà ăn rôm rốp hai ba củ như ăn trái cây, đến khi ăn nhiều quá thì mới bắt đầu thấy dạ dày hơi cồn cào, chứ bụng bà chứa được bao nhiêu thì bà ăn được bấy nhiêu.

Nhưng mấy lời như thế thì không cần kể ra làm gì. Bà cụ chỉ mỉm cười gật đầu: “Ờ, thấy rau ngon quá, bên thủ đô chẳng mua được, chỉ vài chục đồng một ký, nên mua nhiều một chút.”

Những người đứng sau nãy giờ dựng tai nghe lén đều hít mạnh một hơi.

Nhân viên kiểm tra nhịn rồi lại nhịn, c.uối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

“Trước đó cũng có mấy hành khách mang theo rau củ trái cây, cả dâu tây nữa, thơm lắm… Các bác cũng mua ở cùng một chỗ sao?”

“Ừ.” Bà cụ gật đầu, chợt nhớ tới kế hoạch làm homestay của Trương Yến Bình, liền thuận miệng nói luôn: “Đều là mua ở làng Vân Kiều cả đấy. Đợi trời ấm lên, mấy cậu có thể ghé qua chơi, chẳng có gì vui đâu, nhưng rau ngon lắm, cứ mang nhiều tiền là không lỗ đâu.”

Nếu là người khác nói vậy, chắc chắn sẽ bị cho là đang quảng cáo. Nhưng nhìn bà cụ ăn mặc chỉnh tề, lại thực sự lặn lội ôm bao nhiêu hành lý chỉ để đem rau đem đồ ăn về…

Mọi người âm thầm ghi nhớ cái tên “làng Vân Kiều” vào lòng.

Loading...