Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1205: Vàng ròng. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:11
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời điểm này được chọn thực sự quá khéo, mùng Hai Tết, nhiều người đều bận đi chúc Tết bà con thân thích. Mà tầm hơn 7 giờ sáng, có khi là lúc vừa mới tỉnh ngủ nhưng vẫn còn chưa chịu bò ra khỏi chăn.

Lục Xuyên chỉ đăng một tấm ảnh đơn giản, vậy mà cũng đủ khiến cả nhóm “độc giả lặn sâu” bùng nổ.

[Được lắm được lắm! Chị gái của thầy giáo Kiều Kiều không những xinh đẹp mà nhà gái còn đối xử với tác giả nhà ta thế này đây hả? Định khoe khoang đây đúng không?]

[Mùng Hai Tết, người ta về nhà mẹ đẻ, còn tác giả thì đi đâu thế?]

[Lỡ mà thành đôi rồi, yêu xa cũng chẳng phải chuyện dễ dàng đâu ha?]

[Xin lỗi nha! Thời buổi này ai còn lo mấy chuyện đấy? Nhất định phải ở nhà Kiều Kiều mới được chứ!]

[Đúng rồi đó! Tụi mình là fan mà, nhờ tác giả hỏi dùm nhà ấy có tuyển nhân viên không? Bao ăn bao ở, lương 4 ngàn tệ/tháng là tôi làm liền!]

[Cầu xin luôn! Bao ăn bao ở, 3 ngàn rưỡi tệ một tháng tôi cũng làm luôn!]

Thao Dang

[Má ơi, mùng Hai mà cũng tranh giành nhau vậy hả?! Mấy người có biết tôi vừa nghỉ việc không?!]

[Xì xì xì! Chỉ có tôi mới là tri kỷ thật sự của tác giả thôi nha… không nói đâu xa, thấy bao lì xì dày như vậy mà không ai thắc mắc gì à?]

Đúng là bao lì xì rất dày. Lục Xuyên giờ thì chẳng buồn ngủ gì nữa, liền mở ra xem, ba bao cộng lại tổng cộng đến 18 ngàn tệ.

Số tiền ấy, từ mới tinh đến có dấu xài, rồi đến mức bị gấp mép rõ rệt, không khó tưởng tượng nhà họ Tống đã vất vả gom góp cỡ nào.

Lục Xuyên lại không kìm được mà cười tủm tỉm, mở vali ra, cẩn thận nhét ba bao lì xì vào ngăn lót rồi đóng lại kỹ càng.

Thấy mấy độc giả vẫn còn tranh luận, anh bỗng nhớ tới tiến độ thiết kế mà TriệNgô Phương Viên vẫn đang theo sát, liền yên tâm nở nụ cười.

Nghĩ một lúc, anh lại rút máy tính bảng ra, bắt đầu chăm chú vẽ phác thảo cho những loại cây hoa định trồng quanh khu homestay trong tương lai.

Cả khu đất trống rộng thênh trong ngoài sân nhà Tống Đàm cũng được đưa vào kế hoạch.

Tông màu macaron nhạt nhạt, gam tím xanh dịu dàng, gam đỏ rực rỡ như lửa, gam trắng thanh khiết…

Từng mảng hoa như hiện lên trước mắt, những loài hoa trước kia vì thiếu đất trồng mà chưa dám thử giờ đây đều lần lượt được ghi chú lại.

Cảm giác này, muốn làm gì cũng được, được toàn tâm tin tưởng, cũng có thể yên tâm dựa dẫm vào người khác… thật sự rất tuyệt.

Anh mở điện thoại, tra thử mấy loại hoa lạnh phù hợp trồng vào mùa đông, nghĩ một lúc lại tìm tiếp chợ hoa cảnh trong thành phố, đã quyết định trước khi quay về nhất định sẽ trồng cho đầy hai dải bồn hoa hai bên nhà.

Thế nhưng niềm vui của người với người thì đâu giống nhau.

Ít nhất là vào lúc này, Tống Đại Phương và Mao Lệ đang cực kỳ đau đầu.

Không chỉ họ, ngay cả con dâu là Tôn Yến Yến cũng sa sầm mặt, cảm thấy quá mất mặt, đến mức con gái còn chưa tỉnh ngủ đã kéo chồng quay về nhà mẹ đẻ ngay.

Chỉ còn lại hai vợ chồng già ở nhà, phải đối diện với cô gái đang đứng ngoài cửa.

Chỉ thấy trước căn hộ cũ kỹ trong khu tập thể, có một cô gái da hơi ngăm đen, sắc mặt lại cực kỳ hung dữ, một tay cầm điện thoại, một tay đều đặn gõ “bồm bộp” lên cánh cửa:

“Ra đây đi! Hai người ra đây cho tôi!”

“Đừng có trốn trong nhà làm thinh! Tôi biết rõ hai người có ở nhà mà!”

“Mùng Hai Tết mà còn nợ tiền không trả, sợ là năm nay xui cả năm rồi đấy!”

“Bác trai bác gái à, không biết xấu hổ sao? Mấy ngàn tệ mà cũng tiếc nữa cơ à!”

“Không phải chứ? Không phải chứ? Tôi đã đến tận nơi gõ cửa rồi, mất mặt đến thế này mà vẫn không chịu trả tiền á?”

“Không trả là tôi vào group cư dân đấy nhé…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1205-vang-rong-2.html.]

Càng nói càng quá quắt, c.uối cùng Tống Đại Phương cũng không chịu nổi nữa, quay sang bảo Mao Lệ: “Ra mở cửa đi!”

Mao Lệ mặt mày đầy căm tức.

“Mấy con bé bây giờ đúng là vì tiền mà phát rồ! Tôi khi nào nói là không trả? Là do cô ta hét giá vô lý trước chứ còn gì…”

Chưa kịp nói hết câu thì Tống Đại Phương đã trừng mắt nhìn sang:

“Bà cũng vậy đấy! Tử Di mới tí tuổi đầu, tìm đâu ra loại gia sư kiểu gì thế hả?! Giờ trong khu còn ngẩng đầu lên nhìn người ta kiểu gì đây?!”

Sắc mặt Mao Lệ càng thêm khó coi.

Thế nhưng bà ta lại không dám lớn tiếng cãi nhau với Tống Đại Phương, lúc này chỉ đành hậm hực kéo cửa ra, liền mắng thẳng vào mặt cô gái bên ngoài một trận tơi bời:

“Tôi nói này Tiểu Vân, bây giờ mấy cô gái đúng là chẳng biết điều chút nào! Tôi thấy cô dạy con bé Tử Di cũng được, nên mới có lòng tốt định giới thiệu cho cô một người đàng hoàng đấy chứ!”

“Thế mà cô thì sao? Mở miệng ra là đòi giá trên trời, chưa nói tới chuyện tiền nong, lại còn làm mất mặt tôi thế này…”

Khu chung cư cũ thì cách âm gì cho nổi, hàng xóm xung quanh sáng mùng Hai này có khi chưa ra khỏi nhà đi chúc Tết đâu, biết đâu giờ đang dỏng tai nghe sau cửa cũng nên.

Thế nên giọng Mao Lệ lại càng to hơn.

Không ngờ cô gái tên Tiểu Vân cũng không phải dạng dễ bắt nạt, lúc này miệng lưỡi bén như dao:

“Ấy chà, ai mà biết bác gái nhìn ngoài ra dáng thế mà làm việc chẳng ra làm sao ha?”

“Hồi đó tôi dạy cháu gái bác làm bài tập, từ toán lý hóa tới tiếng Anh, còn phải làm thủ công, làm báo tường, còn phải đưa đón đi lớp năng khiếu ở mẫu giáo…”

“Chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi đúng không? Một tiếng 80 tệ, bác đi khắp cái khu này mà hỏi thử coi, giờ còn nhà nào thuê gia sư giá như vậy nữa không?”

“Tôi dạy từ lúc nghỉ đông tới giờ, một buổi gần hai tiếng bác cắt xuống còn một tiếng, lại còn thường xuyên bắt làm thêm việc của bảo mẫu, giờ không trả đồng nào là ý gì?”

“3400 tệ, chẳng lẽ nghèo đến mức đó rồi sao?”

“Còn nữa, bác nói giới thiệu tôi làm quen đối tượng, tôi cũng đồng ý đấy chứ. Nhưng bác không nói là đối tượng đều là họ hàng nhà bác, nếu chuyện thành rồi, tôi thành dâu nhà bác, thì khỏi trả tiền luôn à?”

“Trên đời này còn có kiểu quỵt nợ thế này sao?”

“Không phải chứ? Không phải chứ? Bác tính toán khéo vậy sao không đi cho vay nặng lãi luôn đi?”

Trong nhà hàng xóm có mấy tiếng động khe khẽ, không cần nghĩ cũng biết đang hóng chuyện bên ngoài. Mao Lệ lập tức nổi đóa:

“Tôi có nói là không trả tiền không?! Tôi nói không trả hồi nào?! Là Tiểu Vân cô làm việc không đúng cách!”

“Tết nhất đến nơi rồi, ai lại đi đòi nợ? Không có lý nào hết!”

Cô gái tên Tiểu Vân nhét điện thoại vào túi, hai tay chống hông, đứng chặn ngay cửa, lông mày sắc bén nhướn cao, khí thế càng thêm dọa người:

“Ồ, bác cũng biết Tết mà đòi nợ là không hay hả? Thế sao trước Tết bác không trả tiền lương đi? Tôi đòi từ hai mươi bảy tới mùng Hai rồi đó!”

“Bác gái à, bác mà nói sớm là không có tiền thì đừng có cố gồng lên thuê gia sư!”

Cô nói xong, chìa tay ra:

“3400 tệ, cộng thêm tiền xe tôi không mua được, Tết không về nhà được, tổng cộng là 4000 tệ, bác gái, bác nói xem, trả hay không?”

“Tết nhất thế này, chẳng lẽ bác muốn tôi gọi công an tới xông đất nhà bác à?”

~~~~~~~~

Lưu ý bên lề từ tác giả:

Về việc mua nông trại ở ngoại, tôi từng quen một chị gái 35 tuổi từ thành phố lớn bên cạnh, đã nghỉ hưu, vì trồng hoa trong sân biệt thự không đủ, nên đi thuê cả nông trại ngoài vùng ngoại ô để trồng thêm rau với trồng hoa…

Quả nhiên con người chỉ cần tới độ tuổi là bản năng sẽ tự động trỗi dậy…

Loading...