Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1166: Chú muốn cá hay là rau?
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:07
Lượt xem: 202
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ Thường hí hửng đi theo Tống Đàm ra đến bờ ao.
Đi được một đoạn, người trong làng đến giúp việc cũng dần tụ lại. Chỉ là anh ta càng nhìn càng thấy sai sai, sao ai nấy đều mặc đồ bảo hộ đầy đủ, mà mỗi người chỉ cầm mỗi cái vợt lưới thôi vậy?
Anh ta sững người, vội quay sang Tống Đàm hỏi:
“c.uối năm rồi mà cô không vét ao à?”
“Không.” Tống Đàm thản nhiên đáp, “Mùa hè đã bán một đợt rồi, cá lớn gần như đã vớt xong, giờ chỉ còn mấy con thả bổ sung. Có lớn lắm đâu? Không vớt thì cứ để nó tiếp tục lớn, không cần thiết phải vét ao đâu.”
Vét ao còn phải xả nước, mà chờ nước dâng lên lại cũng phải đợi đến mùa xuân, mất cả tháng trời chậm trễ quá trình sinh trưởng của cá giống, chi bằng cứ giăng lưới mà bắt thôi!
Ông chủ Thường có chút ỉu xìu: “Không vét ao thì kiểu gì cũng bắt hụt kha khá… Ít ra cũng hụt mất một phần năm ấy chứ.”
Nhưng khó khăn lắm mới khiến Tống Đàm chịu bán cá cho mình, giờ anh ta nào dám ý kiến to, chỉ lầm bầm vài câu rồi vội chen lên phía trước:
“Để cháu giúp bác giăng lưới nha!”
…
Cùng lúc đó, cháu trai lớn của lão Triệu, Triệu Hải Cường, cũng lái xe vào làng, hôm nay sẽ thu nốt đợt c.uối cùng của lứa cải thảo và củ cải.
So với hai chiếc xe đông lạnh chở thủy sản bên nhà Tống Đàm, bên này vẫn là kiểu “tiền mặt trao tay” rõ ràng khiến người dân trong làng chú ý nhiều hơn.
Lần trước bán ra ngoài, một là ai nấy giữ kín tiếng, hai là nhiều người trong làng chưa kịp nghe ngóng tin tức.
Giờ thì bí thư Tiểu Chúc đã lên kế hoạch họp c.uối năm, sau khi hỏi qua ý kiến nhà họ Tống, liền dần dần loan tin ra ngoài.
Sáng sớm nay, trước cửa nhà thím Trương Hồng đã có một nhóm bà con tụ tập đòi tới giúp.
Nhiều người trong số này từng giúp việc cho nhà họ Tống hồi đầu năm, nhưng vì công việc ở làng không ổn định, nên vẫn chọn đi làm thuê khắp nơi.
Chỉ là chính sách Nhà nước ngày càng siết c.h.ặ.t, môi trường doanh nghiệp cũng không mấy sáng sủa, khiến không ít người bôn ba cả năm trời vẫn chẳng kiếm được công việc tốt nào.
Giờ nghe nói cải thảo và củ cải ở nhà cũng có thể bán được giá cao, sao có thể không háo hức chứ?
Lúc đầu, thím Trương Hồng cũng không coi trọng đám rau củ này, chỉ trồng vài luống trong vườn như mọi nhà.
Nhưng từ hôm nhà Lý Lan Hoa bán được rau, về nhà là thím lập tức dựng rào vây quanh đám cải, dù là cây nhỏ chẳng ai để ý.
Dù chưa kịp làm hàng rào tre đàng hoàng, thì cắm vài cành cây cũng được, thậm chí còn căng cả lưới.
Lúc này, Triệu Hải Cường quen thuộc vác cân bàn xuống xe, vừa làm vừa nói:
“Vẫn theo quy củ cũ nhé. Lá cải thì không cần rửa, nhưng củ cải phải rửa sạch, để ráo hẳn nước. Cải thảo thì phải bóc bớt lớp lá già bên ngoài…”
Rau bán tới mười mấy tệ một ký (một ký = hai cân), không dọn dẹp gọn gàng thì cho dù vị ngon đến đâu, khách cũng sẽ lăn tăn.
Mà thím Trương Hồng sớm đã nghe qua yêu cầu như vậy, lập tức hô gọi người quen:
Thao Dang
“Được được, tụi tôi dọn liền đây!”
Tuy Triệu Hải Cường chưa báo giá cụ thể, nhưng nhìn nét mặt hồ hởi của thím Trương Hồng, mấy người đứng xem cũng đoán là giá không hề rẻ.
Một vài người lanh lẹ đã chui ngay vào vườn: “Tôi tới giúp chị nè!”
Có người còn trực tiếp hỏi to:
“Tôi nghe nói cải thảo này bán được hơn 5 tệ một cân đúng không?”
“Ừm.” Triệu Hải Cường gật đầu: “Nhưng còn phải để tôi nếm thử mới quyết. Phải là giống rau từ nhà họ Tống, họ dùng hạt giống đặc biệt, còn được chuyên gia viện nông học cải tạo, vị ngon không giống bình thường.”
Rau nhà họ Tống ngon thì ai cũng biết rồi, bữa tiệc sát trư thái đó mọi người nhắc mãi không thôi!
Nhưng nghe nói giống rau đó bị các ông lớn bao trọn, nửa đêm còn phải lén lút thu hoạch, ai cũng ngại xin xỏ.
Có điều… giống cây phân phối ra thì có khác biệt gì lớn lắm không?
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán xì xào…
Lý Lan Hoa thì biết rõ sang năm Tống Đàm vẫn sẽ tiếp tục chia giống rau cho mọi người, nên lúc này liền kéo thím Trương Hồng thì thầm to nhỏ vài câu, rồi tiện tay bứt vài lá cải thảo đưa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1166-chu-muon-ca-hay-la-rau.html.]
“Ngon hay không, mấy người ăn thử là biết ngay sự khác biệt.”
Thật ra củ cải ăn vào mới dễ cảm nhận vị ngon rõ rệt, nhưng một củ cải nặng mấy ký, ai mà nỡ xẻ ra chứ!
Nhưng đối với những người quanh năm nấu nướng ở nhà, rau có ngon hay không, vừa nếm là biết ngay.
Mọi người chuyền tay nhau nếm thử, c.uối cùng nhai nhai nhìn đám lá cải bị xé nát vụn, đều trầm mặc không nói.
Thì là… nếu sớm biết cải thảo, củ cải cũng có thể bán ra mấy vạn, thì mấy tháng nay bôn ba khắp nơi, vất vả kiếm việc làm thuê là để làm gì vậy?
“Có chuyện tốt như này sao không nói sớm chứ…” Có người lẩm bẩm.
Lý Lan Hoa thì đã quyết tâm ôm chắc lấy đùi nhà họ Tống, lúc này cũng chỉ lặng lẽ liếc mắt một cái với người vừa nói.
Đợi mọi người lần lượt kéo nhau vào vườn giúp việc, bà mới lặng lẽ rút lui.
Khu vườn nhỏ ấy làm sao chứa nổi từng đó người, giờ không cần bà nữa thì chi bằng tranh thủ san phẳng mảnh đất hoang trước cổng nhà, sang năm có thể trồng thêm ít rau.
Nghĩ đến chỉ vài tháng nữa, chồng bà, Mao Trụ, còn có thể xào trà trên núi, nhận lương; bản thân thì đi hái chè mỗi ngày kiếm được hơn trăm tệ…
Ôi chao, hết mùa xuân là hai vợ chồng lại dắt túi vài chục ngàn, nghĩ mà muốn cười trong mơ!
Nhà họ Tống đúng là gói thầu đất, gói thầu núi quá chuẩn!
Có họ thầu là có việc làm, có việc là không sợ thiếu tiền!
Thật ra bà còn rất ghen tị với Địch Tiểu Phượng, cô bếp phụ trong bếp ăn trên núi.
Dù có việc hay không, ít hay nhiều, người ta vẫn lĩnh lương cố định hàng tháng, còn được ký chính thức dưới công ty nhà Tống Đàm…
Haiz!
Tiếc là lúc đó mình do dự, không thì vị trí đó đâu đến lượt người ngoài thôn!
…
Mà ở nhà họ Tống, Ngô Lan đang hỏi: “Sao hôm nay lão Triệu không tới?”
“Ừ.” Tống Tam Thành đáp. “Hôm nay là cháu lớn của ông ấy, Tiểu Triệu tới. Cậu ấy làm việc chắc chắn, đang canh rau đấy.”
Giá rau cao như vậy, đừng nhìn vẻ mặt thật thà của Triệu Hải Cường, thật ra vừa đến nơi là anh ta đã liếc qua vườn rau, đủ để biết lứa rau này có phải là trồng tạm, đánh tráo, hay thứ thiệt.
Đợi mọi người bắt tay vào làm, anh ta càng chăm chú quan sát từng chút, sợ ai đó thừa cơ trà trộn.
May mà đợt thu hoạch cải thảo và củ cải năm nay vẫn diễn ra lặng lẽ, trước đó cũng không tuyên truyền gì rầm rộ, nên mọi việc vẫn suôn sẻ.
Chỉ có điều… sang năm…
Anh ta gãi đầu, ước chừng phải nghĩ cách sớm thôi.
Ngay lúc ấy, chợt nghe có người nhìn vào điện thoại kêu “Ôi chao” một tiếng: “Nhà họ Tống thả lưới bắt được bao nhiêu cá kìa! Không biết bán được bao nhiêu tiền đây?”
Gì cơ?!
Triệu Hải Cường lập tức cảnh giác, vội mở điện thoại ra thì quả nhiên thấy Tống Tam Thành đã đăng video lên vòng bạn bè!
Ông ấy đang vớt cá…
Ông ấy sắp bán cá rồi!
Tiểu Triệu lập tức thấy bất an!
Không ngoài dự đoán, giây tiếp theo điện thoại đã reo, bên trong là giọng gào to đến chấn động màng nhĩ của lão Triệu!
“Cái gì thế này! Cái gì vậy hả?! Sao chú không nghe được chút tin tức nào mà bọn họ đã bán cá rồi?!!”
“Hải Cường! Con mau qua xem sao! Xem có phải cái tên họ Thường c.h.ế.t tiệt đó không! Mặt dày vô liêm sỉ!”
Tiểu Triệu vẫn giữ vẻ mặt thành thật:
“Không được đâu chú ơi, con phải canh rau. Chú muốn rau hay muốn cá ạ?”
Lão Triệu im bặt.