Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 523: Trứng gà nấu trà.

Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:51:23
Lượt xem: 248

Thật ra, giống gà mà nhà chị Vương nuôi cũng là loại mập mạp, nhưng vì ngày nào cũng bới đất tìm sâu, ăn rau cỏ nên trứng gà cũng có thể coi là trứng gà thả vườn.

Giá bán rẻ hơn một chút so với trứng gà thả vườn thật sự, nhưng vẫn rất chạy hàng.

Tất nhiên, dân làng làm ăn buôn bán vẫn còn chút dè dặt, phải khách sáo đôi co một hồi, cuối cùng Ngô Lan mới trả tiền.

Chị Vương còn hơi ngại ngùng: "Vậy tôi nhận tiền đây nhé..."

"Nhận đi, nhận đi."

Ngô Lan bây giờ đã quen với việc làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Đến lúc đi, chị Vương không nhịn được hỏi thăm:

"Ngô Lan này, lúc trước nhà cô mua cây đào bao nhiêu tiền một cây vậy? Người ta bao trọn vườn rồi, thế một năm có đủ vốn không?"

"Trên ngọn núi phía đông nhà tôi cũng chẳng còn bao nhiêu cây, đang nghĩ hay là trồng ít cây ăn quả... Nhưng lại sợ không kham nổi, mà không biết trái cây có dễ bán không."

Bao nhiêu một cây?

Câu này Ngô Lan nhớ rõ lắm, giờ nhắc lại còn cảm thấy mình lúc đó bị lú:

"80 tệ một cây! Nhà tôi mua loại cây ba hay năm năm tuổi, năm đó có thể ra trái luôn, nói chung là không rẻ! Sau đó còn tốn tiền khai hoang trồng cây, chị cũng có đi trồng đúng không?"

Chị Vương gật đầu: Đúng là có đi. Hồi đầu xuân nhìn cây còn trơ trụi cành lá, mới tuần trước đã sai trĩu quả... Đã thế còn có hai ông chủ tới bao trọn vườn, chẳng cần tự mình mang ra chợ bán, thế nên tôi mới động lòng đây.

Chỉ là hai ông chủ đó bao vườn luôn, bảo một trái cũng không để lại, thành ra bà cũng ngại không tiện nếm thử...

Bằng không thì ai biết giống đào này lại dễ bán đến thế!

Thao Dang

Bên này, Ngô Lan không nói giá bán đào, nhưng những chuyện khác đều kể rõ ràng giúp chị Vương phân tích.

"Phải thuê người làm, nếu tự trồng từ từ thì cây giống cũng không trụ nổi lâu vậy đâu... Chậm trễ lúc cây con thích nghi, chắc chắn ảnh hưởng đến việc kết trái."

Tóm lại, tiền không ít đâu!

"Rồi còn tiền phân bón, tiền giăng lưới bảo vệ các kiểu nữa, bỏ vào không ít. May mà giá bao vườn cũng được..."

Bà không tiện nói 50 tệ một cân, chỉ hàm hồ đáp: "Giá cao hơn giá thị trường chút xíu. Năm nay mùa màng tốt, coi như đủ vốn, còn lời chút ít."

"Chị muốn mua giống cây gì? Để tôi bảo Tống Đàm đưa số điện thoại ông chủ kia cho, chị gọi hỏi thử?"

Chị Vương trầm ngâm giây lát: "Không vội... Mà cô bỏ vốn nhiều quá ha... Thuê máy xúc lên núi một ngày cũng phải bốn, năm trăm tệ đúng không?"

"Chứ còn gì nữa!"

Nhắc đến tiền này là Ngô Lan lại xót: "Cái núi to như thế, đốn cây đã mất bao công sức rồi. Còn cái đống rễ cây ấy, nếu dùng sức người đào thì mấy người làm một ngày chưa chắc moi xong... Phải có máy xúc mới được."

"Người ta còn có đầu nghiền xoay tròn, đắt thì đắt nhưng nhanh hơn nhiều."

Chị Vương nghe đến đây, trong lòng cũng không nhịn được mà lùi bước.

Đừng nói chuyện trồng cây có kiếm được tiền hay không, chỉ riêng khoản khai hoang núi thôi đã phải đổ cả đống tiền vào rồi!

Cả đời họ cũng chỉ tích cóp được bấy nhiêu, còn phải để dành cho con trai lên thành phố mua nhà, bây giờ mà không có nhà trên thành phố, cưới vợ cũng khó.

Lúc này, chị không nhịn được mà nhìn Ngô Lan đầy ngưỡng mộ:

"Vẫn là con bé Tống Đàm nhà cô giỏi giang, học đại học tốt, ra tỉnh làm việc... Cô còn bảo không kiếm được bao nhiêu, không kiếm được bao nhiêu mà nhà cô hết thuê máy xúc lại khai hoang bao núi, tiền đâu ra?"

Nghe câu này xong, Ngô Lan cũng không biết đáp sao.

Bà hiểu, đây là suy đoán của dân làng về nhà mình.

Dù sao, ai mà ngờ được, thu nhập ban đầu của họ chỉ từ mớ rau dại bán 20 tệ một cân mà ra...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-523-trung-ga-nau-tra.html.]

Nghĩ tới nghĩ lui, bà chỉ có thể khô khan nói: "Con bé làm việc vất vả, thật sự không kiếm được bao nhiêu..."

Chị Vương cười ha hả: "Biết là không kiếm được bao nhiêu! Tôi đâu có mượn tiền cô, cô cuống cái gì?"

Giờ cả làng đều biết nhà họ Tống khai hoang núi, còn chưa làm được gì đã nợ cả triệu tệ rồi!

Ngô Lan: ...

Bà lặng lẽ xách giỏ đi về.

Về đến nhà, nước trong nồi đã sôi sùng sục.

Kiều Kiều nhận lấy trứng gà, nhanh tay cầm bàn chải nhỏ chà sạch. Nhờ có kinh nghiệm chà trứng vịt muối, hôm nay động tác của cậu vừa nhanh vừa cẩn thận.

Sau đó, cậu bắc một nồi nước lạnh khác, thả toàn bộ trứng vào.

Lần này không cần luộc quá chín. Rất nhanh sau đó, từng quả trứng hồng hồng trắng trắng được ông chú Bảy vớt ra, đặt vào bồn nước bên cạnh, trước xối qua nước lạnh, rồi ngâm tiếp.

Lúc này, trong nồi nước sôi, ông chú Bảy rắc thêm chút muối:

"Kiều Kiều, nhớ nhé, bỏ muối không chỉ để nêm nếm đâu, mà còn giúp ngăn không cho trứng chưa chín hẳn bị rò lòng ra ngoài."

Sau đó là hoa tiêu, hồi hương, lá trà.

"Trà này chưa sao, không biết lát nữa hương có đậm không. Nhưng nếu thế này đã được rồi, thì sao lên chắc chắn càng thơm hơn."

"Hôm nay cứ thử trước đã."

Vừa nói, ông chú Bảy vừa cân nhắc: "Thực ra mấy lá trà già này là chuẩn nhất, nấu trứng trà thì không thể dùng búp non, hương vị nhạt quá, không thấm gia vị. Phải dùng loại lá già, đậm hương, chịu được nhiệt lâu."

Chờ nước trong nồi sôi một lúc, ông chú Bảy lại đổ thêm ít xì dầu: "Được rồi, cháu lấy muỗng đập nứt vỏ trứng đi, đập đều tay một chút, vỏ nứt rồi thì ngấm gia vị mới ngon."

"Dạ!"

Nấu ăn cũng phải có nặng có nhẹ, Kiều Kiều chỉ thử vài lần đã nắm được lực tay phù hợp.

Cậu cầm muỗng sắt lớn, cạch cạch cạch, âm thanh giòn tan vang khắp gian bếp.

Chờ đến khi cậu nhấc nồi hầm khỏi bếp chính, đặt sang bếp than bên cạnh, thì cũng vừa lúc có thể cho trứng vào.

"Xong rồi! Cứ để đấy ninh thôi. Nếu gấp thì trưa là ăn được, không vội thì đợi đến tối, tối sẽ thấm hơn."

Kiều Kiều suy nghĩ một chút: "Có thể bỏ thêm mấy quả trứng gà nhà mình không ạ?"

Ông chú Bảy cười ha hả: "Người nhà ăn với nhau, cháu muốn bỏ gì mà chẳng được? Lấy túi lưới tách riêng ra, đến lúc gần chín thì vớt lên đập nhẹ là được."

Kiều Kiều vui mừng khôn xiết!

Sau đó, cậu đảo mắt nhìn quanh gian bếp.

"Vịt quay, nướng ở đâu bây giờ?"

Ông chú Bảy: …

Đúng rồi, trong bếp vẫn chưa xây riêng một bệ hun khói cho nó nhỉ! Còn giá treo nữa, cũng phải lắp thêm mấy cái!

Nhà này toàn đại vương ăn uống, không chuẩn bị sẵn thì sao mà đủ được!

Ông chú Bảy lập tức cất cao giọng: "Tam Thành! Chiều nay nếu rảnh thì xây thêm một bệ nướng trong bếp đi! Tiện thể ngăn ra một chỗ nữa!"

Chuyện ăn uống là chuyện lớn, trong nhà ai cũng xem trọng, Tống Tam Thành lập tức đồng ý: "Được! Chiều nay con đi kéo ít gạch, xi măng về."

Chỗ gạch còn dư lúc xây nhà vẫn chất ở sau vườn đấy!

Tống Tam Thành thậm chí còn nghĩ xa hơn: "Nhà mình có khi phải đào thêm một cái hầm nữa nhỉ? Nếu không thì đến mùa thu đông thu hoạch khoai lang, củ cải xong biết để đâu?"

Loading...