Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1222: Bán rau chân vịt. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:36
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đơn hàng vừa thông báo kết thúc là kết thúc thật, những người chưa mua được lúc này đều đang khóc ròng.

Thế nhưng Trương Yến Bình lòng dạ sắt đá, nhất quyết không mở bán thêm.

Thậm chí anh ta hiếm hoi còn chủ động ghé sát vào camera để bổ sung vài câu:

“Không bán nữa được đâu, thật sự là không thể bán tiếp được nữa rồi!”

Một đại ca mafia nhíu c.h.ặ.t mày, nói ra câu từ đầy bất lực, khiến toàn thể khán giả trong livestream rùng mình, bình luận trong tích tắc giảm mất tám phần.

Đối phương nét mặt căng thẳng, trông như chỉ cần ai trong chat nói câu không hợp ý là anh ta sẵn sàng xách d.a.o qua mạng mà bổ thẳng vào người ta vậy.

Ngay cả fan kỳ cựu đã theo dõi livestream từ đầu đến giờ, lúc này cũng nín thở, không dám bình luận.

Thao Dang

Chỉ có Trương Yến Bình là không cảm thấy gì nhiều, anh ta chỉ có một gương mặt đầy đau lòng:

“Mọi người cũng biết đó, giá thế này mà còn bao ship qua dịch vụ Feng Feng Express, tụi tôi thật sự là lỗ luôn đó.”

“Nhìn xem số đơn đã bán, hơn năm vạn đơn! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Nhưng giờ là thật sự không gánh nổi nữa. Nguyên cả núi đầy rau chân vịt cũng phải mất bao nhiêu thời gian mới ra được năm vạn cân như vậy?”

“Chưa kể đến chuyện có đủ hàng hay không nữa kìa.”

Thực ra nếu xét kỹ thì chắc là đủ, nhưng sau đó thì gần như chẳng còn gì dư lại. Với số lượng đơn như hiện tại, rõ ràng là đã chạm đến ngưỡng cực hạn.

Fan nghẹn ngào chỉ trong chốc lát, đến khi Trương Yến Bình lui khỏi ống kính, thì mới bắt đầu gào khóc như mưa như gió:

[Tôi hiểu lý lẽ cả rồi, nhưng mà tại sao tôi lại không mua được chứ?]

[Chỉ vì tan làm muộn có một bước thôi mà…]

[Tôi hận quá! Tôi đã chui vô toilet, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chỉ đợi đặt hàng, thì sếp gọi tới!!!]

[Tôi cũng vậy! Vừa bắt máy xong quay lại thì chẳng còn gì hết]

[A a a a phát điên mất rồi……]

Nhưng mà… đâu còn cách nào nữa đâu.

Trương Yến Bình không giải thích thêm, tiếp tục để Kiều Kiều dẫn dắt livestream, dù sao thì cũng phải để mọi người có chỗ mà xả cảm xúc.

Kiều Kiều thì xoay góc quay điện thoại sang hướng khác, cho mọi người nhìn từ xa thấy anh Tiểu Trương đang túc trực sẵn sàng đóng gói, cùng với đám bảo an vẫn đang cắm cúi nhổ rau chân vịt.

Tiểu Trương lúc này đang vận hành ba máy in phiếu vận đơn đến mức nóng cả máy, cũng không ngờ được rằng… lộc trời rơi xuống lại đến nhanh như vậy!

Anh ta vốn đã chuẩn bị tinh thần là hôm nay sẽ bán được nhiều hàng.

Ví dụ như 1000 đơn, 5000 đơn… 10.000 đơn!

Mấy con số đó, anh ta đều đã tưởng tượng trước rồi.

Chỉ có điều anh chưa từng nghĩ đến, mới chỉ chớp mắt một cái mà đã bán ra hơn 5 vạn đơn hàng.

Lúc này anh a như hóa đá tại chỗ, máy in thì vẫn xì xì xì nóng ran phát đơn liên tục, còn anh ta thì nhanh chóng chộp lấy điện thoại:

“Đợi đã, để tôi xin cấp cho cậu một mức giá sàn riêng biệt, sau này cứ lấy theo giá đó luôn nhé!”

Hơn 5 vạn đơn, giao hàng tới các vùng nông thôn… Anh Tiểu Trương, sớm muộn gì cũng sẽ lái chiếc xe van cầu vồng, thầu trọn khu vực này làm hệ thống giao nhận riêng mất!

Mà cùng lúc ấy, cũng có một nhóm người đang chìm trong chấn động, đó chính là Trần Nguyên và mấy anh em đang nhổ rau chân vịt.

Đúng là bọn họ thừa nhận rau nhà họ Tống đúng thật là không chê vào đâu được, cũng từng nghĩ giá trị chắc chắn không hề thấp.

Thậm chí đa phần trong số họ đều đã xem lại các buổi livestream cũ, biết được giá rau củ bán online.

Lúc đó đã đủ sốc rồi, cứ coi như cọng cỏ dại trong vườn cũng được xem là hàng giá cao ngất trời.

Thế nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý, thì cũng không thể so được với cảm giác chứng kiến tận mắt, mới chỉ một lúc ngắn ngủi mà thôi, họ còn chưa nhổ đầy một sọt rau, mà đơn hàng đã lên đến hơn 5 vạn cân rồi?!

Hơn 5 vạn đơn đó!!

Mà vẫn còn là đang trong trạng thái giới hạn số lượng nữa đó!

Chẳng lẽ là do bọn họ đã ở trong đội ngũ huấn luyện khép kín quá lâu, đến mức theo không kịp xu hướng nông nghiệp hiện đại rồi sao?

Giờ đây đừng nhìn mấy anh em ấy đang vẫn ngồi trên ghế nhỏ, tay thoăn thoắt nhổ rau như robot, thật ra từng động tác đều vô hồn, mọi cảm xúc trong đầu họ chỉ có một từ:

“Kinh hãi.”

Sau một hồi lâu, Trần Nguyên mới hít sâu một hơi:

“Ờm… mai tôi sắp xếp lại lịch trực nhé, rồi thiết bị trong phòng giám sát cũng xin nâng cấp luôn thể.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1222-ban-rau-chan-vit-2.html.]

Còn Chu Tân Vũ bên cạnh thì hỏi:

“Tôi nhớ lúc mới tới, mình có nói tới phúc lợi nhân viên là được chia rau đúng không?”

Cả đám vừa nghe, càng nghĩ càng thấy hời, tay nhổ rau cứ thế mà nhanh như gió.

Còn Tống Đàm thì bắt đầu thấy lo.

Hơn 5 vạn đơn!

Tiền thì chưa kiếm được bao nhiêu, so với ông chủ Thường thì còn kém xa.

Nhưng độ phiền phức thì lại hơn hẳn.

Không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện dựng lại từng cái thùng giấy gấp gọn trong kho, dán lại từng cái một thôi cũng đủ mất cả ngày trời.

Cô đành lôi điện thoại ra, tung tuyệt chiêu triệu hồi vạn năng:

“Mẹ ơi…”

“Con xem, mẹ đã bảo ngay từ đầu là mấy người làm việc không chắc chắn mà!”

Chưa bao lâu sau, Ngô Lan cưỡi xe ba bánh chạy thẳng lên núi:

“Sao cứ nhất thiết phải bán một phát nhiều như thế? Không thể chia ra bán mỗi ngày một ít sao?”

“Bây giờ đơn đặt hàng dồn đống thế này, còn phải nhanh chóng gửi hàng nữa… giờ trên núi đang trồng quýt mà, lấy đâu ra người làm!”

Hiện tại cơ chế giao hàng của Taotao Bao sau Tết đã điều chỉnh, đơn đã phát ra là phải nhanh chóng gửi đi, không thì có khi bên mình còn phải tự móc tiền túi ra bồi thường...

Ngô Lan đau đầu nói:

“Mấy đứa cứ làm tiếp đi, mẹ đi kiếm thêm người nữa.”

Nói xong bà móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi đi vài c.uộc, nhưng nghĩ sao lại dừng lại giữa chừng, quay xe ba bánh chạy xuống núi.

Nửa tiếng sau, bà lại chạy xe lên núi, kéo theo nguyên một xe đầy các bà lão.

Tống Đàm trố mắt nhìn!

Cô nhớ rất rõ, mấy cụ ông cụ bà này đều là những người mà nhà cô tặng áo bông quần bông mới dịp Tết, phần lớn đều không làm nổi việc nặng nữa, nhiều người còn đang uống thuốc đều đặn cơ mà.

Thế mà giờ mẹ cô lại kéo hết lên núi?!

Chưa kịp để cô chào hỏi gì, đã nghe thấy tiếng Ngô Lan vang lên to rõ:

“Phiền các bác rồi ạ! Mỗi thùng dán xong được 3 hào nhé, làm chậm cũng không sao, chủ yếu là dán cho gọn gàng, ngay ngắn ạ!”

Ba hào một thùng?!

Ối trời ơi!

Mấy bà cụ nhiệt tình bùng cháy ngay tại chỗ.

Ở cái tuổi này rồi, sống trong làng thì có mấy thu nhập đâu? Dịp Tết được con cháu biếu cho chút ít là khoản dành dụm duy nhất.

Giờ chỉ cần dán thùng giấy mà đã được giá thế này...

Vậy còn chần chừ gì nữa?

Đừng nhìn các cụ già thế thôi, xé băng dính vẫn nhanh thoăn thoắt lắm nha!

Sắp xếp xong đâu đấy, Ngô Lan lại chuẩn bị quay về nhà:

“Cái máy cắt băng dính trên núi không đủ dùng, mẹ nhớ lúc trước con mua cả chục cái lận đúng không? Để mẹ về tìm rồi đem lên.”

Chớp mắt, ngọn núi vốn yên tĩnh lạnh lẽo bỗng trở nên náo nhiệt nhộn nhịp hẳn lên.

Còn trong ống kính của Kiều Kiều, dù từ xa, cũng có thể thấy rõ mấy cụ ông cụ bà kia.

Họ mặc áo bông dày sụ và quần bông hơi sến, đi giày len có lót lông do chính tay móc, trên đầu cũng là mũ móc tay tự làm.

Cổ áo nhét đầy bông lót, từ trên xuống dưới không chừa chỗ nào để gió lọt vào.

Các cụ ngồi đó, lưng đã còng xuống như một khối vải sặc sỡ, động tác chậm rãi, lúc dán băng dính còn phải nheo mắt nhìn kỹ.

Nhưng duy chỉ có giọng nói cất cao khi trò chuyện với nhau giữa hội người lãng tai, và nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt mỗi người, mới thực sự là hình ảnh khắc sâu nhất vào lòng người xem.

Chỉ có Tống Đàm là thở dài một tiếng:

Lần sau không thể để mẹ chở các cụ lên núi bằng ba bánh như thế nữa được, say xe cũng không chịu nổi đâu!

Loading...