Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 756: Vấn đề đơn giản bị phức tạp hóa.

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:19:05
Lượt xem: 133

Nỗi nghi ngờ về đa cấp của ông chủ Thường tan biến ngay sau khi uống ngụm trà.

Chỉ riêng loại trà này, vào tay anh ta là có thể bán với giá hàng chục vạn một cân! Giờ nghe họ nói gì cơ chứ? Một vạn một cân thôi á?!

Trái tim người làm ăn như anh ta suýt đau thắt lại, cứ như vừa để người ta chiếm mất cả chục vạn không công vậy.

Anh ta đặt ly trà xuống, chẳng buồn quan tâm đến sự an nguy của lão Tiền nữa, mà sốt sắng bàn chuyện hợp tác ngay: "Trà chỉ bán riêng cho tôi, giá 5 vạn một cân! Bao nhiêu cũng lấy hết!"

Ngô Lan hít sâu một hơi lạnh ngắt!!!

"5 vạn?!"

Bây giờ làm ăn ai cũng mạnh tay và chịu chơi vậy sao? Bà còn tưởng một triệu một cân đã là giá trên trời rồi.

Tống Đàm cũng định gật đầu ngay lập tức, nhưng chuyện làm ăn này vẫn nên nghe theo ý Trương Yến Bình thì hơn.

Như lúc này, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, không lộ chút cảm xúc gì, chỉ trầm tĩnh nói:

"Chuyện này để sau hẵng bàn lạ. Anh mới đến, trước tiên bàn với thầy Tiền xem cần những loại rau gì nhé. Nhà trồng gì thì thầy ấy rõ nhất."

Ông chủ Thường khựng lại, nhìn Ngô Lan và Tống Đàm đầy tiếc nuối, nhưng cũng đành gật đầu đồng ý.

Vừa ra khỏi sân, Ngô Lan đã không nhịn được mà thốt lên:

Thao Dang

"Yến Bình, sao con không nhận luôn đi? 5 vạn một cân đấy!"

Trương Yến Bình lại lắc đầu:

"Dì à, chuyện này không đơn giản như vậy đâu."

"Trên đời này, hàng hóa bán được là nhờ ba yếu tố: danh tiếng, chất lượng và độ hiếm. Trà dại trên núi nhà mình chẳng có tiếng tăm gì, đây cũng là lý do trà các nơi khác rất khó tăng giá."

"Thêm nữa, dù vườn trà nhà mình không lớn, nhưng thời gian hái từ trước tiết Cốc Vũ đến sau tiết Bạch Lộ, lại không qua chọn lọc kỹ càng hay phân loại gì cả. Trong trường hợp này mà bán 5 vạn một cân thì trừ khi mình tuyển thêm người để làm kỹ hơn. Đồng thời cũng phải từ bỏ thị trường bán trà trên mạng bây giờ."

"Thế thì có sao đâu!" Ngô Lan c.uống lên: "Mấy cái trà bán trên mạng có đáng là bao, chẳng phải cũng chỉ được một vạn một cân thôi sao?" So thế nào được với 5 vạn mà ông chủ Thường đưa ra chứ?

Tuyển thêm người… chẳng phải chỉ là thuê người qua sàng lọc, phân loại thôi à? Kiếm tiền nhiều thế chẳng phải vẫn hơn sao?

Tống Đàm lại thoáng trầm ngâm:

"Anh Yến Bình, anh có phải lo anh ta ra giá cao, rồi mình bán hết hàng cho anh ta, đến khi bị anh ta độc quyền thì mình lại phụ thuộc vào anh ta, nhỡ mà xảy ra bất hòa thì rắc rối to không?"

Trương Yến Bình dừng lại một lát rồi gật đầu:

"Đúng, mà cũng không hẳn thế."

Hàng nhà Tống Đàm, nói thẳng ra thì không cần lo vấn đề hợp đồng, chỉ cần đảm bảo chất lượng, thì ngược lại, thương lái sẽ là người phải cầu cạnh bọn họ.

Nhưng mà…

"Nhà mình vốn liếng mỏng lắm, thời buổi bây giờ lại là c.uộc chiến của tiếp thị. Nếu giao toàn bộ hàng cho anh ta, sau này mà có bất đồng, anh ta liên thủ với vài người khác bôi xấu nhà mình…"

Nếu bị tư bản thọc tay vào, thì dù chất lượng tốt đến đâu cũng phải mất công sức chật vật lắm mới thoát ra được.

Trương Yến Bình cẩn thận giải thích:

"Bây giờ nhà mình bán nhỏ lẻ qua mạng và livestream, thật ra cũng chẳng thu hút nhân vật lớn nào đâu."

"Thời gian này mấy bình luận với tin nhắn bịa đặt kia, chẳng phải cũng chỉ là mấy kẻ từ công ty MCN dẫn dắt thôi à? Bị fan nhà mình dập cho tan tác ngay, chẳng đáng ngại gì. Nhìn chung thì môi trường vẫn khá yên ổn."

"Cho nên, bán 5 vạn một cân vẫn được, thậm chí còn có thể tăng giá thêm. Nhưng thị trường bán hàng online thì không thể bỏ qua, tốt nhất là bàn với anh ta một mức phân phối, ví dụ mỗi ngày hoặc mỗi tuần, web nhà mình vẫn bán một lượng trà nhất định theo giá hiện tại, số còn lại mới giao cho ông chủ Thường."

Ngô Lan: …

Bà hiểu ra rồi:

"Con xem này, chuyện nhỏ xíu thế mà con lại nói phức tạp đến vậy… Không phải là để lại một phần mình tự bán, còn lại bán cho người ta thôi sao? Làm gì mà giảng giải rắc rối thế chứ…"

Trương Yến Bình: …… (ー_ー)!!

Anh ta là muốn phân tích từ góc độ kinh tế học và xã hội học cho bà hiểu rõ rủi ro lợi ích thôi mà.

Ai ngờ Ngô Lan lại lấy kinh nghiệm thực tế mà kết luận ngay:

"Thật ra ta cũng nghĩ nên giữ lại một ít để tự bán. Hồi xưa bà ngoại đi bán rau ở chợ, có chị kia nói chuyện hợp gu nên đòi bao hết hàng của bà. Bà đồng ý rồi…

"Rốt c.uộc người ta chỉ lấy ba ngày rồi không mua nữa, mà bà nghỉ bán ba ngày, chỗ ngồi trên chợ khó khăn lắm mới giành được cũng bị người khác chiếm mất luôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-756-van-de-don-gian-bi-phuc-tap-hoa.html.]

Trương Yến Bình: …Vậy nên anh ta đã phức tạp hóa vấn đề đơn giản rồi sao?

Dù vậy, Tống Đàm vẫn rất tán thành với anh ta:

"Mẹ, anh Yến Bình thường xuyên giao dịch với nhà c.ung cấp, nói về buôn bán thì nhà mình không ai giỏi bằng anh ấy đâu."

"Hơn nữa có nhiều chuyện mình biết là không ổn, nhưng lại chẳng nói ra được lý do. Anh ấy phân tích thì rõ ràng lắm rồi, chuyện hợp tác với ông chủ Thường cứ giao hết cho anh Yến Bình thôi."

Dù sao thì cô làm ăn mà, không quá khắt khe cũng là bình thường... Ai mà đi đường thẳng tắp được, sợ là cũng chẳng muốn phí công suy nghĩ đâu, đúng không?

Trương Yến Bình trong lòng vui mừng khôn xiết, giờ mình đã phụ trách việc quan trọng như thế này rồi, mấy việc vặt vãnh như giã ớt hay hái bí đao sau này chắc chẳng tới lượt mình nữa nhỉ?

Thế nên anh ta càng nghĩ càng thấu đáo:

“Đàm Đàm à, giá 5 vạn này em có muốn bàn thêm không? Nếu muốn nâng giá lên, tới lúc đó mình nhờ người sàng lọc kỹ càng là được.”

“Với lại, theo anh thì mỗi năm trà trước mưa và trà Minh tiền (trà hái trước tiết Thanh Minh) cứ c.ung cấp hết cho anh ta đi, mình không bán trên mạng chút nào luôn.”

“Còn trà mùa hè thì để lại bán online, trà mùa thu thì xem tình hình.”

Vì Tống Đàm đã quyết định giao cho Trương Yến Bình nên giờ cô cũng thoải mái buông tay:

“Anh Yến Bình, cứ theo ý anh đi!”

Trương Yến Bình phấn chấn hẳn lên! Sau đó lại mặt mày căng thẳng, trông cực kỳ dữ tợn mà đi vào trong nhà.

Phải nói thật là anh ta trông đáng sợ thật.

Ông chủ Thường vừa mới bàn được sơ bộ với lão Tiền, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thấy anh ta bước vào, bản năng căng thẳng lại trỗi dậy.

Theo phản xạ, anh ta liền nở nụ cười tươi rói:

“Anh bàn xong rồi ạ?”

Trương Yến Bình ngẩn ra, tiện miệng gật đầu:

“Xong rồi... Thầy Tiền có nói với anh chưa? Bên này tính toán việc giao rau thế nào rồi?”

Trà thì dễ bảo quản lại dễ vận chuyển, chỉ cần thỏa thuận xong giá cả là coi như không còn vấn đề gì lớn.

Nhưng rau tươi thì phiền phức hơn hẳn. Xe lạnh chạy qua hai tỉnh, ít nhất cũng mất bảy tám tiếng. Nếu hợp đồng ký xong, ngày nào xe cũng phải rời đi từ rạng sáng.

Trương Yến Bình hiểu rõ, làm nông vốn là như thế.

Nhưng nhìn Đàm Đàm thế kia... cô ấy trông đâu có giống kiểu người chịu thức đêm dậy sớm cơ chứ!

Nghĩ tới đây, anh ta lại cau mày.

Ông chủ Thường trong lòng thấp thỏm, không nhịn được liếc nhìn hai nhân viên bếp đang ngồi im lặng uống trà không nói câu nào bên cạnh.

Chỉ thấy hai nhân viên vai u thịt bắp được chọn kỹ càng ấy ngồi đó, căn bản chẳng dám nhìn thẳng vào Trương Yến Bình.

Ông chủ Thường lập tức cảm thấy áp lực đè nặng.

Anh ta nghĩ thầm: Chẳng lẽ là do giá mình đưa ra chưa hợp lý sao? Trà lá bao nhiêu cũng nhận, liệu có phải hơi ép người ta quá không?

Hay là họ chẳng thèm để mắt tới việc làm ăn với mình?

Chẳng qua chỉ là một quán ăn cũ kỹ thôi mà, vừa nghe đã thấy quê mùa, quy mô thì lèo tèo. Hình như còn chẳng đọ nổi với vườn rau sinh thái đối diện.”

Nhưng... vườn rau sinh thái nhà người ta vốn là hợp tác làm ăn, một dự án mà có bao nhiêu người chen vào. Người nọ người kia cứ đẩy bà con họ hàng đến quán cơm ăn cơm ké.

Sao mà so với nhà mình được chứ?

Nhà anh ta tuy chỉ có một quán ăn gia truyền, nhưng mấy đời làm ăn, lại còn có giao tình với bao nhiêu tay sành ăn khắp nơi...

Mạng lưới quan hệ đâu có kém mà!

Rốt c.uộc là sai ở đâu, nói ra nghe thử xem nào!

~~~~~~~

Lời tác giả:

Trải qua một mùa hè đầy căng thẳng tinh thần, cộng thêm khoảng thời gian rèn luyện thể lực, bây giờ Yến Bình đã thành phiên bản “Trương · promax · Yến Bình”!

Chủ trương một phong cách “dữ dằn, hung tợn”.

Loading...