Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 446: Kỹ năng tiếp thị đa cấp của Tiểu Chúc.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:22
Lượt xem: 247

Vừa mở nắp, hương thơm đặc trưng của mật ong lập tức lan tỏa, khiến Quách Đông vô thức nuốt nước bọt.

Thứ mật ong màu cam nhạt trên muỗng chảy xuống thành từng sợi óng ánh, như thể gom trọn tinh hoa đất trời.

Cô chăm chú nhìn muỗng mật ong trong tay Kiều Kiều, cuối cùng ho khẽ một tiếng, ngồi thẳng dậy:

"Không tin! Trừ phi cho chị nếm thử một miếng!"

---

Một lúc sau.

Ngô Lan vừa vào phòng khách rót nước, đã thấy Quách Đông ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mắt dán c.h.ặ.t vào nửa chai mật ong trên bàn.

Còn Kiều Kiều thì chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta.

"Sao thế?" Ngô Lan tò mò hỏi.

Chỉ thấy Quách Đông đột nhiên đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng phải 1000 tệ một chai thôi sao? Tôi mua!"

Giọng nói kiên quyết, như thể 1000 tệ này đang cắt từng miếng t.hịt của cô ta vậy.

Nhưng lời vừa dứt, Ngô Lan đã bật cười: "Mua gì mà mua, không cần mua!"

Tim Quách Đông nhảy dựng lên, tràn đầy mong đợi nhìn sang.

"Nhà dì hết hàng rồi." Ngô Lan bình thản đáp.

Quách Đông: …

Hết?

"Hết thật ạ?"

Cô ta nhìn chằm chằm nửa chai mật ong kia, ánh mắt Ngô Lan cũng nhìn theo, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không được không được, đây là để nhà dì ăn, chỉ còn lại có nửa chai này thôi, thật sự hết rồi, hay là con đợi thêm mấy ngày nữa?"

"Qua hai ngày chắc chắn có hàng. Nhưng nếu muốn đặt trước, phải đặt cọc trước, bên dì còn nhiều người đang xếp hàng chờ lắm đấy."

Quách Đông: …

Được lắm!

Mật ong chất lượng thế này, Quách Đông thật sự tin là có người chờ mua. Nghĩ thế, cô không nói hai lời, lập tức rút điện thoại ra:

"Dì Ngô, con chuyển khoản ngay đây!"

Vừa chuyển tiền, Ngô Lan vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ hỏi thêm: "Bác sĩ Quách này, con thật sự không cân nhắc ở lại thôn dì à?"

"Nhìn xem, nếu con trở thành bác sĩ của thôn ta, phòng khám của bác sĩ Lý sẽ để con ở thoải mái, đồ đạc gì cũng có thể sắm dần, dì còn tặng con một cái chăn bông luôn!"

Thuận tiện giúp hai người già khám chữa bệnh nữa, chúng tôi không định xin thuốc miễn phí, chỉ là cô để tâm hơn một chút thôi, vẫn đáng lắm chứ.

Ngô Lan tính toán rõ ràng.

Còn chăn bông kia, là loại chăn mà hồi đó gia đình bà mạnh tay chi tiền mua bông đắt đỏ để làm. Nhiều năm qua, cứ mang ra phơi phóng, giũ giũ, giờ chuyển nhà mới cũng chưa dùng hết.

Nhưng bỏ đi thì tiếc, con cái lại mua chăn mới, không ai đụng đến, cứ để đó thi thoảng phải mang đi giũ lại, vừa tốn công vừa tốn tiền.

Quách Đông: …

Cô ta khó khăn lắm mới từ chối được: "Không ạ, con đi thành phố."

Ngô Lan thở dài, thấy không thuyết phục được, đành đi ra ngoài.

Lúc này, bí thư Tiểu Chúc vừa đứng ngoài nghe lỏm xong, liền cười tủm tỉm bước vào, giả vờ lơ đãng hỏi:

"Đúng rồi, bác sĩ Quách, cô tính thuê nhà ở khu nào trong thành phố vậy?"

"Tốt nhất nên tìm chỗ nào vắng vẻ một chút, xung quanh ít hàng xóm. Dù sao cô cũng làm thuốc Đông y, sau này sắc thuốc, tán bột gì đó, vừa ồn ào vừa nặng mùi."

"Nhỡ đâu hàng xóm khó chịu rồi đi tố cáo, tuy rằng cô không làm gì sai, nhưng mấy chuyện này phiền lắm."

Dù gì thì người ta sắc thuốc, ngày cùng lắm một lần. Còn cô, có khi cả ngày phòng khám đều nồng nặc mùi thuốc bắc.

Quách Đông: …

Sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-446-ky-nang-tiep-thi-da-cap-cua-tieu-chuc.html.]

Đúng là thế thật!

Lúc đầu cô ta mở phòng khám ở khu ngoại ô trong thành phố, ngoài lý do không có tiền, còn vì môi trường đó chẳng ai phàn nàn về việc cô đun thuốc bắc suốt ngày.

Nhưng một khi chuyển đến khu dân cư thì sao? Ai mà chịu nổi mùi thuốc bắc này quanh năm suốt tháng?

Mùi này lại rất mạnh, cho dù có máy hút mùi cũng không thể ngăn hoàn toàn. Hơn nữa, máy hút mùi đâu thể bật suốt 24/7.

Rồi còn việc nghiền thuốc bột, bây giờ ai từng dùng máy xay sinh tố đời mới đều hiểu tiếng ồn của nó thế nào. Người ta xay đậu nành tối đa nửa tiếng đến một tiếng, còn cô nếu sản xuất viên hoàn quy mô lớn thì...

Quách Đông bắt đầu lo lắng.

Ngay lúc đó, bí thư Tiểu Chúc lại thở dài:

“Cô phải chọn nơi cẩn thận đấy! Một cô gái độc thân sống ở nơi hoang vu như vậy, khó mà tránh được những chuyện rắc rối.”

Tuy rằng bây giờ trị an không đến mức tệ, nhưng đâu phải không có chuyện bất trắc xảy ra.

Chỉ nghĩ đến tình huống đó thôi... Quách Đông đã thấy da đầu tê dại.

Cô không phải kiểu người yếu đuối không biết tự vệ, nhưng bảo đánh đ.ấ.m giỏi thì... chuyện đó lại là vấn đề khác.

“Còn nữa,” bí thư Tiểu Chúc lo lắng nói thêm, “Sống xa xôi vậy, ba bữa cơm đều tự làm sao? Cơm trộn lẫn mùi thuốc bắc, liệu có ăn nổi không?”

Nào chỉ là không ngon!

Lần này, đến từng sợi tóc của Quách Đông cũng muốn dựng ngược lên.

Tay nghề nấu ăn của cô chỉ ở mức bình thường, ăn được là may rồi.

Nhưng vừa đun thuốc bắc vừa nấu ăn, cả ba bữa đều ngấm mùi thuốc, chưa nói đến chuyện có ăn nổi hay không, mà mùi thuốc bắc lan tỏa còn có tác dụng nhất định!

Vấn đề là tác dụng đó chẳng nhằm vào cơ thể cô!

Lúc này, dù Quách Đông đã quen đối mặt với bao chuyện khó khăn, cô vẫn cảm thấy bối rối.

“Thế… bí thư Chúc, cô có đề xuất khu nào hợp lý không?”

Bí thư Tiểu Chúc cười vô cùng hòa nhã:

“Ôi dào, tôi cũng từ nơi khác điều chuyển đến, làm sao biết được khu nào trong thành phố phù hợp, chỉ thấy phòng khám cũ của chúng ta vẫn trống, rất tiện.”

Bác sĩ Lý mấy hôm trước vừa dọn đi, giờ chỉ còn lại một ngôi nhà trống và người giữ. Dù sao cũng còn hai bệnh nhân cần truyền dịch, hết dịch bác sĩ mới đi được, ngày nào cũng lo lắng.

Bí thư Tiểu Chúc thao thao bất tuyệt:

“Phòng khám rộng rãi thế, máy móc cắt thuốc, nghiền thuốc đều có thể xin từ xã. Phòng khám tuy bác sĩ Lý đã mang hết đồ đi, nhưng giường vẫn còn, nằm tạm cũng không cần mua giường mới.

“Nhà bếp tuy không đầy đủ, nhưng cô mua thêm cái nồi nhỏ, ra đồng hái rau, chẳng cần tốn tiền...

“Lại nói, thôn này đất rộng người thưa, đừng nói là ngày đêm đun thuốc, cô dùng máy nghiền bột cả ngày cũng không ai ý kiến, hơn nữa căn nhà này còn không mất tiền, chỉ cần nhận làm bác sĩ của thôn, mỗi tháng còn được Nhà nước phát tiền!”

Thao Dang

“Trời đất!” Bí thư Tiểu Chúc bày ra vẻ tiếc nuối khoa trương. “Sao hồi trước tôi không học ngành y nhỉ?!”

Quách Đông... cũng hơi d.a.o động.

Nhưng... phải làm sao đây?

Trong lòng cô bắt đầu lung lay dữ dội.

Bí thư Tiểu Chúc này chẳng lẽ trước đây làm trong công ty đa cấp? Sao lời nào cũng đánh trúng tâm lý cô thế, như thể vị trí này được tạo ra riêng cho cô vậy!

Không được! Quách Đông tự nhủ phải bình tĩnh!

Cô rời khỏi một ngôi làng là để không bị mắc kẹt ở một ngôi làng khác!

Chỉ có thành phố lạnh lùng mới bao dung hơn với một cô gái độc thân!

Nhưng...

Cô lặng lẽ mở điện thoại, nhìn vào số dư tài khoản…

????? Phải làm sao đây? Hình như tiền thật sự không còn nhiều...

Quách Đông ngồi đó, lòng rối bời, nhất thời chẳng biết phải quyết định thế nào.

Bí thư Tiểu Chúc nhìn ra ngoài trời nắng chói chang, thành thạo đội chiếc mũ cỏ lên đầu, rồi lên tiếng với giọng rất có ý tứ:

“Kiều Kiều, hôm nay còn chè tuyết nhĩ lạnh không? Mang cho chị một bát đi.”

Loading...