Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1201: Có phải số khổ không đấy. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:39:42
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A!”

Kiều Kiều lúc này mới sực nhớ ra, lập tức hối hận đến độ muốn đập đầu vào tường:

“Con quên mất rồi! Tại bác Cả hết đó!”

Là trụ cột của cả nhà, sao có thể quên chuyện bữa sáng chứ? Ông chú Bảy thì chưa bao giờ mắc lỗi kiểu này.

Kiều Kiều buồn bã vô cùng, cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm, thế là cậu vội vã chạy tọt vào bếp.

Tống Đàm thì đứng ngoài gọi với vào một câu:

“Kiều Kiều, nấu thêm một chén nữa cho anh Thiên Vũ đi. Sáng giờ anh ấy nói nhiều cũng mệt rồi.”

Chu Thiên Vũ cảm động đến choáng váng, sủi cảo nhà họ Tống đó nha!

“Không mệt không mệt! Ăn được ăn được!”

Anh ta lắp ba lắp bắp, nói năng loạn cả lên.

Tống Đại Phương lúc này nhìn mẹ mình, không hiểu sao trong lòng chột dạ:

“Mẹ…”

Ông ta nói nhỏ.

Ông ta không sợ cha mình nổi nóng, vì mỗi lần ông cụ cáu thì lại mềm lòng rất nhanh. Dù sao cũng là cha con, có oán gì thì cũng chỉ là chuyện trong một đêm.

Nhưng còn mẹ…

Từ nhỏ đã thế.

Hễ ông ta làm sai chuyện gì, ông già sẽ chửi, sẽ lầm bầm quở trách. Nhưng Vương Lệ Phân thì không, bà không bao giờ nói to, mà sẽ trực tiếp cầm cành cây ra quất.

Tống Đại Phương từng ăn đòn một lần, đến nay vẫn nhớ như in.

Lần tranh chấp trước cũng vậy, ông già tức đến run người, cứ gắng gượng tỏ vẻ cứng rắn. Còn bà thì đứng trước cửa bếp nhìn, tay run run, nhưng lại không nói một lời.

Nghĩ đến đây, lòng ông ta càng thêm bối rối.

“Đại Phương à,” Vương Lệ Phân nhìn ông ta, nhẹ giọng nói:

“Khi mẹ sinh con, mẹ chẳng biết gì cả. Con là đứa con đầu lòng, từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn thiên vị con nhất. Con có thấy vậy không?”

“Thiên vị gì chứ…” Tống Đại Phương cười cười: “Mẹ à, mẹ…”

“Con chỉ cần nói có hay không.” Vương Lệ Phân nhìn ông ta chằm chằm:

“Con còn nhớ mẹ là mẹ của con, chắc là đang thấy Tam Thành kiếm được tiền nên trong lòng ngứa ngáy chứ gì?”

“Vậy thì ngứa tiếp đi.”

Bà lạnh nhạt nói:

“Con không có số phát tài.”

Tống Đại Phương nóng nảy:

“Mẹ! Sao mẹ lại nói vậy chứ!”

Chu Thiên Vũ đứng ở cửa bếp xem kịch, chăm chú vô cùng, thì nghe Tống Đàm “chậc” một tiếng:

“Nếu bác Cả tôi cũng làm nông, thì mấy mảnh đất đồi của ông ấy giờ vẫn bỏ hoang đó, rau giống nhà tôi có c.ung cấp hết cũng chưa chắc đủ cho một mình ông ta.”

Cô thì thào, như lẩm bẩm một câu, nhưng không hiểu sao Chu Thiên Vũ bỗng dưng lại thông minh lên một cách kỳ lạ.

Rau giống!

Vừa về nghỉ Tết đã bị mẹ lải nhải nguyên một buổi tối rồi, nào là giống rau nhà họ Tống chỉ cần trồng đại một loại thôi, cũng đã giúp nhà họ kiếm được cả chục ngàn tệ!

Có bản lĩnh thế này, ai còn muốn vác thân đi làm thuê cực khổ ngoài kia nữa?

Đừng nói rau giống 10 tệ 1 cây là đắt, chứ giống nhân sâm có ai bảo đắt đâu? Cũng vì bán ra kiếm tiền được cả mà!

Giờ thì nói là mỗi hộ được cấp hạn chế, nhưng chẳng có quy định là mỗi năm bao nhiêu vụ, nếu có thể nhỏ giọt mà kiếm đều vài vạn mỗi năm, sống ở quê không biết sướng cỡ nào.

Mà bác Cả Tống Đàm chắc chắn cũng được chia ruộng đất trong làng!

Nếu ông ta muốn kiếm thêm, mà cả nhà họ Tống là người một nhà, thì giống rau còn đến lượt người ngoài trong làng à?

Anh ta vội móc điện thoại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1201-co-phai-so-kho-khong-day-2.html.]

“Ờm… tôi về nhà chút đã, lát nữa quay lại nha. Kiều Kiều à, yên tâm, sủi cảo anh chắc chắn quay lại ăn, phiền em dọn sẵn để một bên giúp anh! Anh… anh mang máy chơi game sang cho em chơi nha!”

Thao Dang

Mắt Kiều Kiều sáng rực, vừa định hỏi là máy chơi game gì, thì đã thấy Chu Thiên Vũ vắt chân lên cổ chạy mất tiêu rồi.

Tống Đàm đứng bên cạnh hứng thú đếm sủi cảo:

“Kiều Kiều, mỗi loại nhân nấu cho chị bốn cái nha.”

Bên này, Vương Lệ Phân mắt sáng như đuốc, giọng lại không cao mà khiến người ta nghe cũng thấy áp lực:

“Con đừng có hét vào mặt mẹ, mẹ già rồi, chịu không nổi cái kiểu ồn ào này đâu.”

“Đại Phương à, không phải mẹ nói con, chứ thật sự con không có số làm giàu.”

“Con xem đi, mấy người bán quần áo vỉa hè người ta còn biết bỏ vốn nhập hàng. Con thì hay rồi, chỉ muốn tính đường người khác kiếm tiền, rồi mang cho mẹ cái ti vi nát này.”

“Hồng Mai không có mặt ở đây, chứ nếu có, chắc chắn nó đã lấy mặt con ra mà đạp rồi.”

Tống Hồng Mai là người cực ghét ai bắt bà ấy chi tiền.

Mà Tống Đại Phương lại không chịu bỏ tiền phụng dưỡng cha mẹ, khiến việc xây nhà đều do Tống Tam Thành và Tống Đàm lo liệu, còn bà, với tư cách con gái, cũng phải bỏ hơn 1 vạn tệ mua sắm các thiết bị điện trong nhà.

Vương Lệ Phân nghĩ đến mà cũng thấy xót.

Bà rất thương cô con gái duy nhất này, nhưng năm đó Hồng Mai lấy chồng vẫn theo đúng lệ cũ: cho của hồi môn là xong.

Những thứ khác trong nhà cũng chẳng liên quan đến bà ấy.

Vậy mà giờ còn bắt bà ấy chi một khoản lớn để sắm đồ điện…

Nói chung, theo lý lẽ cũ thì, ai được lợi nhiều nhất thì nên chịu phần lớn chi phí phụng dưỡng cha mẹ!

Mà cái người nên chịu trách nhiệm đó, lẽ ra phải là Tống Đại Phương!

Trong mắt Tống Hồng Mai, hiếu thuận là một chuyện, bỏ tiền là chuyện khác, không thể đánh đồng.

Giờ đây hai anh em họ đã làm xong chuyện, còn Tống Đại Phương ôm cái ti vi rách đến định giành công lao, chẳng khác nào nói đồ điện bà ấy mua không ra gì?

Đùa à! Bà bỏ ra từng ấy tiền, ai dám chê hàng bà mua không tốt?

Bà ấy mà có mặt ở đây, cái ti vi nát kia chắc đã bị bà giật lấy mang ngay ra chợ đồ cũ bán trong ngày rồi!

Bà cụ nghĩ đến đây mà trong lòng cũng nghẹn ứ, liền chìa tay ra nói:

“Nếu con thật sự muốn làm giàu, thì trước hết hãy xin lỗi tử tế với em con và cả nhà nó. Tiền xây nhà, con gánh ba phần tư đi.”

“Rồi sang năm Đàm Đàm bán giống rau, mẹ sẽ nói với nó, để lại cho con trồng hai mẫu đất.”

Bà nói nghe rất chân thành, nhưng thật ra trong lòng cũng đã buông xuôi.

Vì bà hiểu con trai mình.

Nó không làm được đâu.

Quả nhiên!

Tống Đại Phương cảm thấy mình đã nhìn rõ tất cả.

Cái tên giả vờ hiền lành như Tống Tam Thành kia, đã sớm thâu tóm được lòng ông bà rồi!

Cả mẹ cũng thiên vị!

Giống rau cái gì? Ai thèm trồng rau? Hai mươi tệ một ký mà còn bán đều được mỗi ngày chắc?!

Thứ ông ta muốn là trà!

Một ký trà mà bán được một vạn tệ, ngọn đồi trồng trà to như thế, chỉ cần thuê người chăm, làm sơ sơ thôi, mỗi năm cũng đủ mua một căn biệt thự rồi!

Trà mới là thứ kiếm ra tiền thật sự!

Nghĩ đến đây, ông ta hừ lạnh một tiếng:

“Mẹ à, cháu nội con cũng có rồi, mẹ nói vậy chẳng phải là đạp mặt con xuống đất sao?”

“Con biết ngay từ đầu mẹ đã thiên vị em con. Lúc chia đất thấy nó được ít, rồi lại chia cho nó cả đồi trà đúng không? Hay là sau đó các người âm thầm đổi giống trà khác rồi?”

“Mẹ à, chuyện này con không sai đâu, là mẹ không công bằng ngay từ đầu!”

“Cái gì trong ruộng, vốn cũng có phần của con!”

Ông ta đang tức tối tuôn trào như thác lũ thì bên ngoài chợt có người hét to:

“Đất ngoài kia còn phân chó đấy, sao ông không đi cào nửa bãi về trước đi?”

Loading...