Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1205: Vàng ròng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:09
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vàng bạc châu báu, hỏi thật lòng, ai mà không thích cơ chứ?

Nhất là khi đống vàng ấy lấp lánh lóa mắt, nặng trịch trong tay, khiến bà ngoại vừa nhìn thấy chiếc nhẫn hoa mẫu đơn to tướng mà Lục Xuyên đưa cho, đã há hốc miệng kinh ngạc:

“Cái này… là mua cho tôi thật à?!”

Hoa mẫu đơn đó to quá trời!

Còn đẹp hơn cái nhẫn vàng mà Ngô Lan từng mua nữa! Cái nhẫn kia vì nghĩ còn phải làm việc tay chân nên đã chọn loại đơn giản ít cầu kỳ, đỡ vướng víu.

“Vâng.” Lục Xuyên gật đầu.

Dù sao với mức thu nhập hiện tại của anh, mua vàng cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.

Mà một khi kinh tế dư dả rồi, thì mọi việc cũng dễ xử lý hơn rất nhiều, thể hiện cũng sẽ dễ coi hơn.

Ví như lúc này, bà ngoại dịp Tết đâu cần làm gì, lập tức đưa tay ra đeo luôn nhẫn vào ngón tay còn lại!

Bà ngoại mà có thì bà nội sao có thể thiếu?

Vương Lệ Phân giơ tay đón ánh sáng, soi bên nọ ngắm bên kia, cười không ngậm được miệng, còn lôi điện thoại ra chụp lia lịa, rồi lại lẩm bẩm:

“Ông ơi, cái vòng bạn bè đăng thế nào ấy nhỉ? Ông dạy tôi với, tôi chỉ biết dùng TikTok thôi…”

Nhưng Tống Hữu Đức lúc này đâu rảnh mà để ý tới bà, Lục Xuyên đã tặng ông một chiếc như ý bằng vàng nhỏ xíu, xâu dây đen đàng hoàng, treo vừa vặn ngay chỗ tay cầm điếu cày!

Ối giời ơi!

Mang cái này ra đầu ngõ mà rít một hơi thuốc thì phải gọi là… phô trương ngút trời luôn ấy chứ!

Một đời sống tiết kiệm kham khổ như ông, thật sự chưa bao giờ dám tưởng tượng tới cảnh đó.

Nhưng chưa kịp tưởng tượng xong thì hiện thực đã vả lại một phát, phụ nữ đeo trang sức vàng thì không sao, nhiều bác gái trong làng cũng có, chứ một ông già khô đét như ông mà điếu cày còn đeo vàng… thì đúng là khoe của quá mức rồi.

Không an toàn tí nào.

Thế là chưa tới mười phút, món trang sức vàng duy nhất trong đời ông đã bị tịch thu.

Ông ngoại cũng chẳng khác là bao.

Hai ông cụ lén nhìn nhau, ánh mắt cùng rũ xuống đầy thảm thương.

Chỉ có Tống Tam Thành là đang cười toe toét ngắm chiếc nhẫn nam trên tay, miệng vừa cười vừa tỏ vẻ khách sáo:

“Tiểu Lục à, con thật là… đến chơi thôi mà còn mang theo cái này làm gì…”

Kiều Kiều ngồi bên cạnh sờ sờ sợi dây chuyền túi phúc vàng béo ú của mình, vui đến mức chen ngang luôn:

“Em thích lắm luôn ấy! Anh ơi! Em siêu siêu thích món này! Em chưa từng được đeo dây chuyền bao giờ!”

Tống Đàm lập tức không hài lòng: “Ai nói thế? Chuỗi dây chuyền làm bằng dây khoai lang đâu phải không tính là dây chuyền?”

Kiều Kiều “a” lên một tiếng, ngơ ngác luôn. Mãi mới ậm ừ gãi đầu cãi yếu ớt: “Không giống nhau mà…”

Nói xong còn quay sang Lục Xuyên cầu cứu ánh mắt, nhưng Lục Xuyên lại ho nhẹ một tiếng, dứt khoát đổi chủ đề:

“Kiều Kiều, anh chụp cho em một tấm hình nha.”

Thao Dang

Về phần Ngô Lan, đã sớm chụp xong cả chục tấm, giờ đang cực kỳ phân vân có nên đăng lên vòng bạn bè hay không!

Khoe? Tất nhiên là phải khoe rồi!

Nhưng mà… đăng lên vòng bạn bè liệu có phô trương quá không ta?

Lại liếc qua cái hộp hương vàng ròng nặng trịch có chạm rỗng hoa văn trong tay Tống Đàm, c.uối cùng bà đành ngậm ngùi từ bỏ.

Nhưng không sao! Bà sẽ đeo sợi dây chuyền bự chảng này suốt mấy ngày Tết, để cả làng đều biết con rể bà là người xuất sắc cỡ nào!

Con gái côbà, Tống Đàm, đúng là có bản lĩnh! Có con mắt tinh đời!

Tống Đàm lúc này cũng cực kỳ vui vẻ.

Chiếc hộp hương vàng của cô có hoa văn rỗng, mở ra bên trong là bảy viên đá quý đủ màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1205-vang-rong-1.html.]

Không chỉ giúp trang trí cho món đồ trang sức thêm bắt mắt, mà còn có thể tháo rời ra để gắn thành nhẫn hoặc mặt dây chuyền, phải nói là vô cùng tinh tế và chu đáo!

“Đây là quà Tết à?”

Lục Xuyên mỉm cười nhìn Tống Đàm đang cẩn thận đổ đám đá quý ra, gật đầu: “Ừ. Em thích không? Có thấy… hơi phô trương không?”

Tống Đàm phá lên cười: “Xin lỗi nha, em là đệ nhất người phàm tục trên thế gian này đấy. Lẽ nào lại không thích vàng bạc châu báu sao?”

Lấp lánh muôn màu, ánh vàng chói mắt, ai mà không mê?

Cô vừa nói xong lại sững lại: “Ơ? Hạt dưa to quá…”

Chỉ thấy giữa đống đá quý trong chiếc hộp hương, không biết sao lại có thêm một hạt dưa cỡ lớn, vì chiều dài vừa vặn kẹt trong hộp nên lúc nãy không lăn ra ngoài ngay.

Lục Xuyên khựng một chút, sau đó bật cười: “À, đó là một hạt hướng dương Titan. Em biết đấy, anh trồng nó trên ban công nhà anh, đây là hạt giống anh lựa kỹ nhất.”

Hạt này quá to, ban công lại nhiều gió, không đủ thùng trồng, cũng không có chỗ cho rễ cây bám chắc, Lục Xuyên trồng được một cây là đã phải bỏ ra biết bao tâm huyết rồi.

c.uối cùng, khi hoa hướng dương nở, anh đem hết hạt giống tặng đi, chỉ giữ lại duy nhất một hạt mẩy nhất này.

Ban đầu anh cũng định tìm chỗ ở ngoại ô thuê đất trồng thêm các loại hoa, nhưng lúc xếp đá quý vào hộp hương, không biết sao tay lại tiện thể nhét luôn hạt này vào.

Giờ phút này, đôi mắt anh ánh lên đầy chờ mong:

“Nó sẽ mọc rất cao, rất cao, phải được sinh trưởng ở nơi tự do tự tại mới đúng…”

Anh nhìn Tống Đàm, vì còn người khác ở đó nên không nói tiếp phần còn lại.

Nhưng Tống Đàm đã gật đầu, hiểu ngay: “Em biết. Cho nên, Bạch Nguyệt Quang, hay Titan, hay bất kỳ loài hoa nào anh thích, chúng ta đều có thể trồng.”

Rồi cô lại cười nhìn anh: “Anh đã dùng loại dung dịch dinh dưỡng tự chế của em chưa? Những loài hoa anh yêu thích, không chỉ là hướng dương, đều sẽ phát triển rất tốt ở chỗ em.”

Lục Xuyên nhớ đến sự tin tưởng không hề giấu giếm mà cô dành cho anh, liền nghiêm túc gật đầu.

Hai người trẻ rúc vào nhau thì thầm thủ thỉ, còn nhà họ Tống lần đầu tiên được nhận quà quý giá thật sự cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thì thào bàn bạc.

Không lâu sau, Ngô Lan và Tống Tam Thành đã vội vã quay về phòng ngủ, lục tung rương tủ:

“Này! Tiền mặt đâu rồi? Tết này mình rút bao nhiêu tiền ấy nhỉ?”

“Haiz, Tiểu Lục thật là… theo như lệ cũ, bạn trai con gái đến chúc Tết, cho phong bì 600 hay 1.000 là lấy lệ… giờ cậu ấy chơi thế này, mình chẳng đủ tiền luôn rồi…”

“Thôi kệ đi! Không đủ thì sang chỗ mẹ lấy thêm chút vậy…”

Vài người gom góp, c.uối cùng cũng nhét được ba bao lì xì.

Lúc Lục Xuyên định thần lại, trên tay đã là bao lì xì của Ngô Lan đưa rồi.

“Nào nào nào, chúc Tết phải có bao lì xì, đây là của dì với chú con, còn đây là của bà nội bà ngoại cho…”

“Cái này…”

Lục Xuyên vừa khó xử xua tay, vừa nhìn Tống Đàm cầu cứu. Nhưng cô đã đưa tay nhận lấy:

“Cầm đi, đúng là có tục này thật, vừa hay anh cũng có cái để kể lại với dì ấy mà.”

Thấy bao lì xì tạm thời được chuẩn bị gấp mà phồng căng lên như sắp bung, Tống Đàm cũng bật cười.

Hầy, xem ra gom phong bì xong là nhà hết sạch tiền mặt, không khéo chiều nay mẹ cô đánh bài còn chẳng có tiền mà xuống cược nữa.

Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, nghĩ tới chuyện Lục Xuyên đi xe suốt đêm về đây, Ngô Lan liền kiên quyết bắt anh đi nghỉ ngơi, còn dẫn anh xem bộ ga gối mới tinh vừa thay:

“Con nhìn này, đều là Tống Đàm mua cho đấy, cái gì lụa tơ tằm, bông hữu cơ gì gì đó, mềm cực luôn! Mau mau, nghỉ ngơi cho khỏe, trưa nay có họ hàng tới, đến lúc đó dì sẽ gọi.”

Bà quá nhiệt tình, khiến Lục Xuyên chẳng có cơ hội từ chối, cũng chẳng kịp nói chuyện gì với Tống Đàm.

Nghĩ ngợi một chút, anh lôi bao lì xì ra chụp một tấm, gửi vào nhóm chat mấy độc giả đã hiến cho anh vô số “ý tưởng hại não”.

Mấy chuyện thế này, thực ra trước giờ anh không làm bao giờ.

Nhưng mà…

Làm sao hình dung cảm giác lúc này đây?

Anh nghĩ, chắc là cũng giống như mẹ của Tống Đàm vậy, muốn nói cho cả thế giới biết: bạn trai của con gái tôi (bạn gái của tôi) chính là người xuất sắc nhất!

Loading...