Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1176: Chuyện tình của Trương Yến Bình. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:46
Lượt xem: 201
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai vợ chồng giáo sư Tống không biết đã bị người ta quay lén bao nhiêu video, còn ở bên này, Tần Quân cũng ngồi thẫn thờ trong phòng chờ tàu cao tốc, ôm cái túi to đùng, mặt không cảm xúc mà lặng lẽ kéo thấp vành mũ xuống.
Theo lý thì chỉ cần không để ý đến sĩ diện thì người xấu hổ sẽ không phải là mình.
Nhưng… anh ta chẳng qua chỉ là một gia sư mới tốt nghiệp được mấy năm, may mắn nhận dạy một cậu học trò ngoan ngoãn, lấy đâu ra gương mặt dày đến thế chứ?
May thay, lúc này người anh em chí cốt Trương Yến Bình đã nhớ đến anh ta, kịp thời gọi một cú điện thoại tới.
“Tống Đàm nói lần này làm dầu ớt nhiều hơn, nhà cậu mở farmstay đấy, hay là để phần dư gửi hết cho cậu nhé?”
Dầu ớt ông chú Bảy làm, bọn họ đã ăn thử từ trước rồi. Vừa mở nắp ra, mùi thơm nồng nàn liền phả vào mũi.
Còn khi trộn vào món ăn hay chan vào cơm, cay đến chảy nước mắt mà vẫn ăn thêm được hai bát, không biết phải ngon cỡ nào nữa!
Thao Dang
Tần Quân dù chẳng giỏi ăn cay, lúc này cũng không nhịn được gật gật đầu. Nhưng rồi nghĩ tới việc Trương Yến Bình không nhìn thấy liền chần chừ:
“Hay là thôi đi, lần này về nhà đã mang nhiều đồ ăn lắm rồi, mà còn gửi cả đống dầu ớt nữa… lỡ mẹ tôi hỏi, tôi sợ lộ đấy.”
“Sợ gì?” Trương Yến Bình vốn là chúa lắm chiêu: “Cậu cứ nói là phụ huynh học sinh tặng là xong! Nghĩ mà xem, ở Vân Thành thì có cái gì đâu, cậu lại dạy ở trường tư, phụ huynh gửi chút đặc sản cũng bình thường thôi mà.”
Nghe vậy, hình như… cũng có lý?
“Khoan! Không được!” Anh ta chặn lời Trương Yến Bình: “Tết vừa rồi mẹ tôi ăn cỏ đậu tím mà Tống Đàm bán, không chỉ ăn thử đâu, còn mua vài tạ đem về, còn mua thêm tủ đông về để trữ nữa!”
“Về sau nào là trứng trà, rồi thứ này thứ kia… mấy thứ không bán đại trà đó, đều được dùng làm quà tặng thời vụ ở farmstay, hấp dẫn khách khỏi phải nói.”
Tần Quân nghĩ đến đấy là thấy đau đầu, thở dài hỏi sang chuyện khác:
“Hôm qua đông người quá nên tôi nể mặt, chưa kịp hỏi anh và bác sĩ Quách… tiến triển đến đâu rồi?”
“Còn đến đâu nữa?”
Giọng điệu ngạo mạn của Trương Yến Bình như thể phóng thẳng qua điện thoại.
“Tôi đường đường là một thanh niên tuấn tú hiếm có đó nhé! Bác sĩ Quách mà để ý đến tôi từ sớm, thì tôi có thể làm gì? Cô ấy là con gái, một thân một mình…”
“Nói tiếng người đi.”
“Ờ,” Trương Yến Bình lúng túng đáp: “Thì… thì…”
Anh ta ấp úng: “Thì tôi đến phòng khám, cô ấy hỏi tôi có định yêu đương không, tôi còn đang chần chừ, thì cô ấy tự gật đầu thay tôi luôn rồi…”
Tần Quân: …
“Hỏi anh cũng vô ích.”
“Anh không nói? Không nói là tôi nhắn tin hỏi bác sĩ Quách bây giờ đấy.”
“Cậu cứ nhắn đi.” Trương Yến Bình ngược lại tỏ ra rất thản nhiên: “Tôi đâu có thần kinh, có bạn gái rồi thì không cho bạn gái nói chuyện với người khác sao… Với lại, cậu là người ngoài chắc?”
“Nhưng mà tình nghĩa anh em mình thế nào chứ! Cái chuyện này để cậu phải hỏi cô ấy à? Để tôi kể cho cậu nghe là được rồi.”
Và đúng như anh ta nói, toàn bộ diễn biến, quả thực đơn giản đúng như vậy, chân chất, ngốc nghếch, lại có chút ngây thơ dễ thương.
Lúc đó, anh ta chần chừ bước vào phòng khám, bác sĩ Quách chỉ cần đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, là đã hiểu ngay, nếu không coi trọng chuyện này, thì còn tắm rửa, gội đầu, thay đồ mới làm gì?
Bây giờ tóc vẫn còn ẩm ướt đây này, giữa trời rét thế này, không sợ đông lạnh à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1176-chuyen-tinh-cua-truong-yen-binh-1.html.]
Nghĩ đến vậy, trong lòng bác sĩ Quách đã rõ ràng.
Thế là cô vừa sắp xếp tủ thuốc vừa hỏi: “Anh nghĩ xong chưa? Tôi thấy anh trông rất đáng tin, nghe bảo anh cũng mua đất trong làng rồi, nên tôi muốn tìm anh làm bạn trai, anh thấy sao?”
Lúc kể đến đây, nhân lúc tầng ba không có ai, Trương Yến Bình hét toáng lên: “Cô ấy đã hỏi thế rồi, cố tình làm khó tôi đây mà! Tôi có thể nói không à? Đành phải đồng ý thôi!”
Thật ra lúc đó, đầu anh ta ù ù cả lên, tai cũng ong ong, chẳng biết trong đầu đang nghĩ linh tinh gì… Tóm lại đến khi hoàn hồn thì bản thân đã mơ mơ màng màng gật đầu đồng ý rồi.
Tần Quân cười khẩy một tiếng: “Tôi đoán được mà.”
“Thôi được rồi, hai người cứ yêu nhau cho tử tế.” Anh ta thật lòng dặn dò: “Cô giáo Đường có nhờ tôi nhắn lại với anh vài lời, nhớ kỹ đấy nhé. Bác sĩ Quách còn tìm hiểu chuyện anh mua đất trong làng nữa kìa, rõ ràng người ta nghĩ cho tương lai rồi, Tết này nhớ cư xử cho ra dáng vào.”
Nói ra những lời này, bản thân Tần Quân cũng sững người.
Có gì đó sai sai! Mình với Trương Yến Bình là bạn cùng lứa, sao bây giờ nói chuyện lại toàn mùi ‘cha dạy con’ thế này?
Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi làm giáo viên quá lâu? Không được không được!
Làm bạn bè với nhau, ai mà chịu được kiểu bị lên lớp suốt ngày chứ!
Phải sửa!
Anh âm thầm tự kiểm điểm, nhưng Trương Yến Bình lại chẳng nhận ra gì cả. Dù sao thì mới yêu, miễn là đối phương nói tốt thì chuyện gì nghe cũng thấy thơm tho.
Thế là anh ta gật đầu lia lịa.
May mà tình nghĩa anh em vẫn còn, anh ta nhớ lại chuyện chính nên hỏi lại: “Nói thật đi, lần này Đàm Đàm hào phóng hiếm thấy, cậu có lấy dầu ớt không?”
“Lấy chứ lấy chứ!”Tần Quân dứt khoát vứt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn: “Về thì bảo với mẹ là mượn tiền mua, để bà chuyển khoản cho.”
Farmstay nhà họ cũng đang đốt tiền như đốt pháo mà.
Nghe vậy, Trương Yến Bình cũng không nhịn được cười: “Cậu nói đúng! Dịp Tết này tôi cũng phải nhân lúc đang yêu mà xin mẹ thêm ít tiền mới được…”
Không nói đâu xa, làm sao có thể để bác sĩ Quách phải chịu cảnh yêu đương với một gã đang nợ nần như mình chứ?
Nghĩ vậy, cả hai bỗng cảm thấy mình giống hệt mấy “con trai cưng vô dụng” chỉ biết ngửa tay xin tiền.
Thở dài! Homestay nhất định phải làm nên chuyện mới được!
…
Mà trong sân nhà họ Tống, giờ đây trở nên vắng vẻ hẳn, đến Tống Tam Thành cũng không quen nổi.
Lượn vài vòng thấy không có việc gì làm, Kiều Kiều lại nhắc đến chuyện cái xe kéo, Tống Tam Thành chỉ do dự chút xíu rồi cũng đồng ý.
Chỉ là, cái này ông chưa từng làm bao giờ, trước khi bắt tay vào làm, phải mở Douyin lên tra xem hình dáng xe người ta ra sao.
Vừa cắt xong mấy tấm ván, đã nghe ông chú Bảy gọi:
“Kiều Kiều à, con chạy ra bãi sông xem hôm nay có sữa bò không. Có thì mang hết về đây, Tết này ông làm thêm ít bánh bao nhân sữa tươi cho mọi người.”
Kiều Kiều gật đầu, nhanh nhẹn cưỡi Đại Đoá phóng thẳng ra bãi sông.
Ở đó, cậu Hai cũng đang dọn dẹp đồng cỏ hết mức có thể, vì ông và mợ Hai cũng sẽ về nhà mình vào tối nay.
Còn Ngô Lôi thì sao nhỉ…
Dù sao cũng đang rảnh không có việc gì, về nhà cũng chẳng có gì làm, thế là rất dứt khoát bị sắp xếp… nghỉ Tết tận ngày 28 tháng Chạp.