Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1203: Nhóm độc giả nổ tung rồi. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:39:49
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí hân hoan của ngày mùng Một Tết đã bao trùm sân nhà họ Tống bằng một cách rất đặc biệt như thế.
Buổi trưa lẫn buổi tối, Tống Tam Thành đều được bà con trong làng mời sang làm khách tiếp rượu, đến tận chạng vạng mới say khướt lảo đảo về nhà, vẫn còn hớn hở khen ngợi:
“Đàm Đàm à, giờ nhà mình nhờ có con mới có phúc thế này đấy, hôm nay ăn cơm ai cũng khen cả.”
“Còn cả Kiều Kiều nữa, lại đây cho cha xem nào… Nhìn con trai cha kìa, đẹp trai chưa? Thông minh khỏi bàn!”
Ông tính khí vốn đơn giản, mà trong làng có mời hàng xóm sang làm khách là chuyện thường, nên chẳng hề nhận ra có gì thay đổi trong thái độ của mọi người với gia đình mình.
Ngược lại, Tống Hữu Đức nay khẩu vị hơi khó chiều hơn, mấy món rượu thịt mời mọc cũng không thấy ngon lắm, vì vậy ông vẫn còn tỉnh táo dắt theo ông con lớn tuổi lững thững quay về.
Lúc đang xoa tay hơ lửa, ông cảm khái:
“Giờ nhà mình trong làng không sợ ai ăn h.i.ế.p, chơi xấu nữa rồi.”
Tống Đàm mỉm cười, pha cho hai người mỗi người một ly nước mật ong:
“Đương nhiên rồi ạ.”
Bà nội thì chẳng mấy quan tâm tới mấy câu thì thầm của đàn ông, lại bắt đầu lo lắng chuyện khác:
“Đàm Đàm này, Tiểu Lục nhà xa thế, hai đứa sau này thành gia rồi thì định sống ở đâu đây?”
Bà ngoại cũng suy nghĩ:
“Ừ, nói về giáo dục, về tầm nhìn hay cơ hội, thì sau này con cái học ở thủ đô vẫn tốt hơn.”
“Nhưng giờ con ở quê cũng tự do thoải mái… Đàm Đàm, mẹ nghĩ Tiểu Lục chắc cũng chẳng phải sống chui rúc ở thành phố, con tính dọn lên đó với nó không?”
Người trẻ lúc yêu thì cái gì cũng bằng lòng. Nhưng lấy nhau rồi lại khác. Đừng nói đâu xa, có bao nhiêu cha mẹ đổi nhà đổi trường chỉ vì con cái?
Tống Đàm lại cười:
“Tại sao nhất định phải kết hôn?”
Câu này vừa buông ra, cả nhà đều sững lại.
Bầu không khí trong phòng hơi chùng xuống, nhưng ngay sau đó cô lại khéo léo đánh trống lảng:
“Mới yêu thôi mà, mọi người lo xa quá rồi. Ngày mai Lục Xuyên đến nhà, chi bằng nghĩ xem nấu món gì đã.”
Ôi chao!
Đó mới là chuyện lớn đấy!
Tiểu Lục không phải người ngoài, nhưng mình cũng không thể tùy tiện quá được! Bà ngoại lập tức nói:
“Kiều Kiều, mai con định nấu gì vậy? Bà giúp con một tay nha?”
Kiều Kiều tự hào:
“Con biết là anh Lục Xuyên sẽ đến mà, ông chú Bảy bảo con mỗi ngày đều phải nghĩ trước thực đơn hôm sau rồi!”
Cậu nhóc thần bí hẳn lên:
“Không nói đâu! Cũng không cho bà phụ đâu ạ!”
Vẻ mặt tự đắc kia khiến Tống Đàm cũng không nhịn được phải chọc nhẹ:
“Thế có cần người nhóm bếp giúp không?”
Kiều Kiều lập tức ậm ừ lúng túng.
Ba cái bếp lận đó, không ai nhóm lửa thì sao cậu xoay sở nổi!
“Với lại mai không chỉ có anh Lục Xuyên đến đâu nha, còn có cậu, cô Hải, dì Cả cũng tới. Có gọi bác sĩ Quách không nhỉ?”
“Giờ em thử tính xem có bao nhiêu người? Có cần người giúp không?”
Kiều Kiều đếm ngón tay, một, hai, ba, bốn…
“Hai mươi người!” Cậu giật mình: “Nhiều người thế à! Món của em không đủ mất rồi!”
Cậu không ngồi yên nổi nữa, lập tức bật dậy đi lục tủ đông lạnh.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Lan và Tống Tam Thành cũng không ngồi yên được.
Cả năm nay bận túi bụi, Tết Đoan Ngọ, Trung Thu đều tổ chức sơ sài cho xong chuyện. Giờ hiếm hoi cả nhà mới được nghỉ ngơi đúng dịp Tết, mà lại tiếp đãi sơ sài thì không được!
Tống Tam Thành đứng dậy ngay:
“Tôi xuống hầm rượu lôi ít rượu ngon lên.”
Ngô Lan cũng nói ngay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1203-nhom-doc-gia-no-tung-roi-1.html.]
“Mang theo cái sọt, tôi đi với. Trong hầm còn nhiều rau củ, đem lên ít luôn.”
Bà nội lưỡng lự một chút:
“Ta đi ra nhà kính xem xem mấy loại rau chín gần đây có đủ đem ra đãi khách không.”
Tống Đàm đáp liền:
“Ông nội cũng đi cùng đi ạ, tiện thể xem dưa hấu với dâu tây có quả nào chín chưa.”
Nếu chưa chín, tối nay cô “thêm tí lực” cho nó chín nhanh cũng được.
Niềm vui của cha mẹ rất đơn giản, họ hàng khen ngợi, ăn uống vui vẻ, chiêu đãi đàng hoàng, chính là sự thỏa mãn giản dị nhất trong lòng họ.
Còn Tiểu Lục ấy mà…
Sáng mai cô sẽ đi ra bãi sông vắt hai xô sữa tươi, rồi để Lục Xuyên làm một cái bánh kem cho mọi người ăn là được.
Trong khi đó, tại ga tàu cao tốc, Lục Xuyên lại lần nữa hỏi Lục Tĩnh:
“Mẹ, mẹ thật sự không đi ạ?”
Lục Tĩnh đau khổ đầy mặt:
“Không đi không đi không đi! Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng hỏi nữa, hỏi nữa là mẹ đi thật đấy!”
“Con là bạn trai của Đàm Đàm, năm nay lần đầu tiên đến nhà người ta, mẹ không đi theo là để con thể hiện thật tốt mà? Cứ có mẹ lẽo đẽo theo thì còn ra gì nữa?”
Vì con trai, bà đúng là đã hy sinh nhiều rồi.
Nhưng nghĩ đến khu homestay sắp bắt đầu xây dựng sau Tết... ôi chao, đến lúc đó công trình khởi công, mình là chủ nhà mà không tới giám sát thì đâu có được?
Chẳng phải vẫn còn cả đống thời gian đó sao?
Bà cắn răng, lúc này liền giục Lục Xuyên vào ga:
“Mau vào đi, nửa đêm mà ngoài đường vẫn đông người thế, mẹ phải về nghỉ sớm. Mai còn đi xem phim nữa đấy.”
Lục Xuyên ngạc nhiên:
“Mùng Hai Tết mà mẹ đi xem phim với ai cơ ạ?”
Mấy người bạn của mẹ anh cơ bản đều đã có gia đình, mùng Hai thì làm gì có chuyện rủ nhau đi chơi riêng?
Lục Tĩnh đắc ý:
“Con tưởng mẹ thiếu bạn bè à? Hôm trước mẹ xem kịch gặp một bà cụ rất thú vị, bọn mẹ kết bạn WeChat rồi, sau này hẹn nhau đi xem diễn cùng luôn.”
“Lần này đi xem phim là bà ấy rủ mẹ đó!”
Lục Xuyên câm nín, sau đó khẽ gật đầu:
“Vậy mẹ cứ đi chơi vui vẻ đi ạ.”
Thao Dang
Anh đội nón lưỡi trai màu vàng nhạt, đeo khẩu trang, kéo theo vali, hòa vào dòng người tấp nập tiến vào nhà ga cao tốc. Nhìn tin nhắn vừa được Tống Đàm gửi đến trên điện thoại, trong lòng anh dâng lên một cảm giác háo hức.
Ừm...
Sáng mai xuống tàu có nên thuê phòng khách sạn gần đó tắm rửa chải chuốt một chút không nhỉ?
Vừa tránh làm phiền gia đình khi đến sớm, lại có thể theo ý Đàm Đàm, ăn mặc chỉnh tề, ra dáng một chút.
Tất nhiên rồi, ăn mặc chỉnh tề không phải để cho họ hàng nhà Đàm Đàm xem, mà là trong dịp đầu năm mới quan trọng này, anh muốn thật nghiêm túc, để mọi người đều cảm nhận được sự trân trọng của mình.
Dù sao thì lần này không thể tự lái xe, quà mang theo cũng không nhiều cho lắm.
Tàu rất nhanh đã khởi hành, trên sân ga vẫn còn đám đông người chờ chuyến sau. Anh mở điện thoại, chỉ cảm thấy tâm trạng lần này đến nhà họ Tống thật khác lần trước rất nhiều. Tuy biết rõ nhà họ Tống đã chấp nhận mình, nhưng lòng vẫn cứ thấp thỏm, thế là lại nhịn không được mở mạng tra:
[Lần đầu đến nhà bạn gái dịp Tết, nên chuẩn bị gì ngoài quà cáp?]
Câu trả lời trên mạng thì đủ kiểu, từ mẩu chuyện cười đến video ngắn trộn lẫn đủ cả, Lục Xuyên xem từ nhíu mày đến vô cảm.
Có cái rất hợp lý, cũng có cái chẳng dính dáng gì, thậm chí có cái chỉ đơn thuần là troll.
Anh thở dài, hiếm khi lại thấy rối như vậy.
Mở nhóm chat, vốn định hỏi hai người bạn chí cốt kia, nhưng nghĩ tới những trò ngốc nghếch họ từng bày ra, lại lặng lẽ thoát ra.
Suy đi tính lại, anh bèn gửi một bao lì xì thật to vào nhóm độc giả.
[Thành tâm xin hỏi, Tết này đến nhà bạn gái, ngoài quà ra còn nên chuẩn bị gì nữa không?]
Đêm mùng Một Tết, mấy cư dân mạng rảnh rỗi vừa thấy lì xì liền nhảy dựng lên, mắt trừng to như chuông đồng.
[WTF WTF WTF!!! Nhà bạn gái hả?!]
[Biết ngay mà!! Nếu không có bạn gái, sao tên khốn kia lại viết mấy đoạn tình cảm ngọt sến đến thế chứ?!]