Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 590: Quá nhiều bí đỏ rồi!
Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:16:53
Lượt xem: 311
Bí đỏ trong ruộng thật sự quá nhiều.
Không, nói chính xác thì cũng chưa đến mức quá nhiều.
Ban đầu cũng không cố ý trồng riêng một mảnh đất nào, chỉ là trước sân sau nhà gieo mấy chục cây, rồi trong ruộng, trên núi, mấy góc đất trống cũng rải thêm ít hạt giống.
Cụ thể bao nhiêu thì Ngô Lan cũng không nhớ.
Dù sao bí đỏ là loại cây, chỉ cần gặp đất hoang vứt ít hạt xuống, chẳng cần chăm sóc gì nó cũng tự mọc lên.
Lại còn không giống nhà người ta trồng theo quy mô lớn, phải ngắt ngọn để tập trung dinh dưỡng cho quả, mà ngọn thì đúng là có hái, nhưng đều đã vào bụng hết rồi.
Kết quả là đám bí đỏ này lại vô cùng có chí tiến thủ, lớn thì to, béo, dài, quả nào cũng căng mọng. Bí đỏ nhà người ta chỉ bốn, năm cân, cùng lắm là bảy, tám cân, mà nhà này, quả nhỏ nhất cũng mười mấy cân! Mà còn đậu sai quả nữa chứ.
Một chốc một lát ăn không hết!
Không để ý một cái, mấy quả bí đỏ đã rụng khỏi cuống, nằm lăn lóc dưới đất rồi bắt đầu thối. May mà phát hiện kịp thời, cũng chưa hỏng là bao, cắt bỏ phần hỏng đi thì vẫn còn ăn được.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng thấy xót xa rồi.
“Ôi trời! Quên mất tiêu luôn!”
Nhà họ Tống ai nấy đều vô cùng tiếc nuối.
Ông chú Bảy lại càng đau lòng hơn, trước khi đi đánh cá còn định hái ít bí đỏ non về xào ăn, cũng hái rồi, mà mới ăn được vài bữa, vừa bận cái là quên mất tiêu!
Bí đỏ chỉ cần gặp gió là lớn, giờ mới nửa tháng trôi qua mà đám bí non đã già hết cả! Ôi trời, bí non xào ăn ngon biết bao, sao lại quên mất chứ?
Thế là ông chú Bảy bắt đầu nghiên cứu chế biến đám bí già.
Bánh bao bí đỏ, bánh nướng bí đỏ, canh bí đỏ, cơm bí đỏ, bí đỏ hầm thịt…
Ngon thì đúng là ngon thật, nhưng miệng mọi người giờ đã bị nuôi hư mất rồi, ăn liền mấy bữa, cuối cùng cũng có người lên tiếng:
“Ông chú Bảy ơi, làm món khác đi…”
Ngay cả ông chú Bảy cũng ngán rồi. Làm bếp bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông liên tục mấy bữa chỉ nấu duy nhất một loại nguyên liệu! Đến đào tiên cũng không ăn mãi được chứ nói gì bí đỏ!
Mà số bí đỏ này nhiều quá, quả nào cũng bự, chỉ cần một quả hai ba chục cân, dù nhà có cả chục miệng ăn, cũng tiêu thụ không xuể!
Ngoại trừ anh chàng lái máy xúc mới đến, anh này mỗi bữa chén ba bát cơm mà chẳng bao giờ chê món gì!
“Đàm Đàm à, hay là mình bán bớt đi? Dù sao bí đỏ này cũng ngon lắm.” Ngô Lan nhìn bí đỏ bị bỏ phí thì xót xa vô cùng.
Cũng may chỗ này ở góc xó xỉnh, chẳng có hàng xóm láng giềng gì, chứ nếu có, đem biếu họ ít bí đỏ để qua lại cũng hợp tình hợp lý.
Tống Tam Thành thì nghĩ, chi bằng đem tặng cho bà con trong thôn, nhà người khác cùng lắm là kén ăn một chút thôi, nhưng với thế hệ của ông và Tống Hữu Đức, hồi đó đói bụng toàn dựa vào khoai lang, bí đỏ để cầm hơi, giờ ăn một hai bữa thì được, nhưng ăn liên tục thì đúng là thấy cồn cào ruột gan.
Không phải bí đỏ không ngon, mà là đã bị ám ảnh bởi những ngày tháng thiếu ăn khi xưa rồi.
Nhưng Tống Đàm lại ngăn lại, đồ nhà mình ngon như thế, nếu cho mọi người ăn thoải mái, lần sau có vụ gì thu hoạch, người ta lại đến hỏi thì sao?
Không phải nói dân làng thích chiếm lợi, mà là Tống Đàm tự tin vào chất lượng sản phẩm nhà mình, ngon thế này, sao có thể ăn một lần rồi thôi được chứ?
Mà nếu lần sau có người đến hỏi, thì cho hay không? Cho thì mỗi lần thu hoạch lại cho, ai mà chịu nổi?
Không cho thì lại càng không hay.
Còn nếu lấy tiền, đừng nói chuyện có hợp lý trong làng hay không, mà chỉ tính giá thấp nhất là hai mươi tệ một cân, với suy nghĩ của những người già ở làng bây giờ, có chảy nước miếng ướt cả gối ban đêm cũng chưa chắc dám bỏ tiền ra mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-590-qua-nhieu-bi-do-roi.html.]
Lúc này, Kiều Kiều chợt hỏi: “Nếu ăn không hết, hay mình hấp mấy quả cho mấy Bảo Bảo ăn đi? Chúng thích bí đỏ nấu chín lắm ạ.”
Không nói đâu xa, chỉ riêng Đại Vương thôi cũng có thể xử lý nguyên một quả.
Ông chú Bảy lập tức phấn chấn trở lại: “Ai nói ăn không hết? Mau mau, gọt vỏ hết cho ta!”
Ông vừa hậm hực vừa càu nhàu: “Không phải có mấy quả dập à? Dùng mấy quả đó cắt bỏ phần hỏng rồi cho bọn nó ăn! Mấy quả ngon này to như thế, ngọt như thế, mang cho tụi nó thì phí quá! Nếu cách đây hai mươi năm mà ta được ăn bí đỏ ngon thế này, nằm mơ cũng phải cảm tạ ông trời đấy!”
Thực ra bí đỏ để lâu cũng được, cách vài ngày ăn một lần cũng không sao, nhưng vấn đề là dây bí đỏ trong ruộng vẫn chưa già, thậm chí còn tiếp tục mọc, còn mấy quả bí đỏ non chưa già hẳn, vẫn còn trên dây.
Thế nên lứa này phải nhanh chóng xử lý.
Mọi người nhìn đống bí đỏ chất đầy nửa gian nhà, cuối cùng Yến Nhiên chủ động xắn tay áo: “Để tôi! Tôi giỏi nhất khoản gọt vỏ đây!”
Mới ăn có ba ngày bí đỏ mà đã ngán rồi sao? Họ thì chưa ngán đâu nhé!
Nhưng nhóm giáo sư Tống rất biết thân biết phận, nên không ai dám ho he gì.
Thấy Yến Nhiên động tay, Tăng Hiểu Đông và những người khác cũng lập tức mỗi người cầm một con d.a.o gọt vỏ. Còn về ông chú Bảy và Tống Tam Thành, mấy quả bí đỏ bự thế này, dùng d.a.o gọt vỏ còn không bằng d.a.o phay của họ nữa kìa.
“Đàm Đàm à, đi lấy cái mẹt lớn lại đây, đừng có vứt vỏ bí, lát nữa để dành cho heo ăn.”
Ông chú Bảy còn hơi tiếc rẻ: “Thật ra vỏ bí đỏ cũng có thể làm món ăn đó...”
Nghe vậy, Tống Đàm lập tức xua tay: “Con không ăn đâu! Đã ăn mấy bữa liền rồi!”
Ông chú Bảy hừ một tiếng: “Ta đâu có nói với con? Ta đang dạy Kiều Kiều đấy, nào Kiều Kiều, hôm nay dạy con phơi khô bí đỏ.”
Phải nói rằng nhóm giáo sư Tống đúng là rẻ mà... à không, đúng là dễ sai bảo... ừm, cũng không đúng nốt!
Tóm lại, họ thật sự rất chăm làm!
Bảo gọt vỏ bí đỏ, không ai ý kiến gì, cứ thế ôm bí lên ghế ngồi gọt. Cả nhà cùng hợp sức, chỉ mất một tiếng đã gọt sạch cả mấy trăm cân bí đỏ.
Thao Dang
Nhiều bí quá, đống lên không xuể, đành phải trải một tấm bạt nhựa rồi chất bí lên trên.
Nhưng công việc này cũng không nhẹ nhàng gì.
Lặp đi lặp lại một động tác, đến lúc buông tay, cánh tay của Tăng Hiểu Đông đã run lên rồi.
Nhìn sang cả nhà Tống Đàm, trời ạ, Ngô Lan với Tống Tam Thành cầm d.a.o phay gọt bí một cách thuần thục thì không nói làm gì, nhưng đến khi đặt d.a.o xuống, hai người vẫn như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Kiều Kiều cũng chẳng thấy mệt, còn vui vẻ nữa là đằng khác!
Quá vô lý!
Bốn thầy trò liếc nhìn nhau, không phải bọn họ cũng được rèn luyện từ ruộng đồng à? Sao so với nhà họ Tống lại thấy yếu đuối quá vậy?
Thật đáng ghét, ở nhà lão Tống mà lại chẳng tìm ra được ưu thế nào!
Ông chú Bảy thì vui vẻ lắm: “Vẫn là đông người làm việc nhanh hơn hẳn... Nào nào nào, giờ cắt bí thành lát đi. Nhìn ta cắt dày thế nào, cứ thế mà làm theo nhé.”
Bí dài thì chẳng cần bổ đôi, cứ thế cắt khoanh tròn là được. Có điều, nó không mềm như tưởng tượng, cần phải dùng chút sức.
Cắt đến đoạn phình to nhất, phần ruột bí đỏ lộ ra từng nắm từng nắm, hạt bí nào cũng đều đặn căng tròn, làm Ngô Lan vừa nhìn đã mê tít: “Hạt bí này đem rang lên chắc chắn thơm lắm!”
Ông chú Bảy cũng đồng ý, thế là vội lấy thêm một cái chậu inox: “Cứ cắt đi, lát nữa ruột bí để hết vào đây, vừa hay mấy hôm trước ta tích được một ít hạt bí, mà chưa rang.”
Vậy là suốt cả buổi sáng, mọi người chẳng làm gì khác, chỉ cắm cúi gọt bí, cắt bí, moi r.u.ộ.t bí... Cuối cùng, lại cắt thêm một đường nhỏ trên mỗi khoanh bí, rồi treo hết lên giàn phơi đậu đũa khô trước đó.
Từng hàng từng hàng bí đỏ treo lơ lửng trong sân, nhìn thôi cũng thấy thỏa mãn.