Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 539: Một chuyện nhỏ.

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:57:47
Lượt xem: 241

Ba người ngó nghiêng chọn món, nhưng đồ ăn trong những khách sạn này rõ ràng khá giống nhau, chẳng khác gì những chỗ khác.

Thế nên, sau khi lướt qua một lượt, cuối cùng họ vẫn chọn theo thói quen cũ: lấy một bát cháo, kèm theo một ít cơm rang hay mì xào gì đó cho có lệ.

Cháo được nấu rất khéo, sánh đặc, thơm ngào ngạt, hạt gạo bung nở.

Nhưng vừa dùng thìa khuấy lên, Kiều Kiều đã cau mày, nhỏ giọng nói:

“Không ngon bằng cháo nhà mình.”

Ai mà không nghĩ thế chứ?

Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn nhau, chẳng hiểu sao bỗng dưng lại hơi hối hận vì đã đi ra ngoài.

Nhưng mà, đã đến đây rồi!

“Có lẽ do ăn quen đồ nhà làm nên chưa thích nghi ngay được. Nhưng không sao, trưa nay anh dẫn em đi ăn tôm hùm, cua biển, chắc chắn sẽ có vị khác hẳn!”

“Được ạ!” Kiều Kiều dễ dàng hài lòng, lúc này còn vui vẻ vặn nắp hộp dưa muối: “Cũng may là chúng ta có mang theo… anh Yến Bình, anh ăn đậu que muối chua hay t.hịt bò xào ớt xanh?”

Giọng cậu không to cũng không nhỏ, nhưng trong không gian tĩnh lặng của nhà ăn buffet, câu nói ấy lại đặc biệt thu hút sự chú ý, nhất là nội dung bên trong.

Một cô gái trẻ ngồi gần đó nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng giải thích:

“Ờm… bữa sáng đã bao gồm trong tiền phòng rồi, miễn phí, ăn bao nhiêu cũng được. Trứng trà cũng có thể lấy hai cái mang đi, để trên đường không bị đói.”

Phải nói là nhắc nhở rất chu đáo.

Chỉ là…

Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn nhau, không khỏi có chút xấu hổ.

Nhưng không phải vì mang dưa muối theo làm họ ngại, mà là vì trước lòng tốt của người ta, họ không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

Còn chưa kịp nghĩ ra, Kiều Kiều đã nhoẻn miệng cười ngọt ngào với cô gái:

“Cảm ơn chị ạ!”

“Mẹ em bảo đến vùng biển dễ bị lạ nước lạ cái, nên phải ăn thêm đồ nhà làm… Chị có muốn nếm thử không? Nhà em làm đó, ngon lắm luôn!”

Cô gái nghe vậy ngẩn người, nhìn vào mắt Kiều Kiều dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt cũng dịu dàng hơn:

“Thật không? Cảm ơn nhé, nhưng chị không ăn đâu. Nhà em ở đâu vậy? Chị cũng lần đầu đi xa, có hơi không quen.”

Kiều Kiều bất ngờ reo lên:

“Em cũng lần đầu đi xa đó! Nhà em ở Vân Thành, còn chị?”

Vân Thành là một thị trấn nhỏ, cô gái nghĩ mãi mà không nhớ ra nằm ở đâu, đành đáp:

“Chị ở Sơn Thành, bên chị người ta thích ăn cay lắm, không biết hải sản ở đây có làm nhạt quá không…”

Nói rồi, cô ấy bỗng thở dài:

“Sớm biết vậy chị cũng mang theo một lọ tương ớt, có còn hơn không.”

Hai người rõ ràng không quen biết, vậy mà nói chuyện rôm rả chẳng khác gì bạn bè lâu năm. Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy… vi diệu.

Chẳng bao lâu sau, một chàng trai trẻ từ quầy buffet đi tới, liếc nhìn Kiều Kiều, rồi nhìn cô gái đối diện, đưa bát cháo táo đỏ trong tay ra:

“Chẳng có gì ngon cả, cứ tạm vậy đi… Sao? Lại muốn ăn cay từ sáng sớm à?”

“Không phải.” Cô gái sực tỉnh, cười đáp: “Vừa nãy nói chuyện với em trai này, thấy cậu ấy mang theo dưa muối, tự dưng có cảm giác đồng cảm thôi. Chứ chị cũng không đến mức thiếu một bữa là chịu không nổi.”

Chàng trai quét mắt nhìn qua: một cậu nhóc da trắng trẻo, trông như học sinh cấp ba; một anh chàng thư sinh ít nói; còn một người da ngăm rắn rỏi, thoạt nhìn có phần dữ dằn…

Anh ta ngừng một chút, rồi rời mắt, nói với cô gái:

“Không sao, ở Hải Thành có loại tương ớt đèn lồng vàng cũng khá nổi tiếng, lát nữa muốn ăn thì mình ra siêu thị mua một chai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-539-mot-chuyen-nho.html.]

Nói xong, ánh mắt anh ta lại dừng trên bàn đối diện, nơi đặt dưa muối và tương ớt, giọng điệu hàm ý:

“Đi chơi thì nên thử đặc sản địa phương cho vui. Cũng không cần tiết kiệm hai đồng này.”

“Anh nói gì đấy?!” Cô gái lườm anh ta một cái. Anh ta nhanh chóng nhận ra, vội đổi chủ đề.

Hai người tiếp tục trò chuyện, coi đây chỉ là một chuyện nhỏ bên lề.

Nhưng không ngờ, khi chuẩn bị đi lấy thêm bánh bao, cô gái bỗng nghiêng người, suýt nữa ngã xuống!

Ngay sau đó, một phụ nữ trung niên vội vàng chạy ra ngoài.

Kiều Kiều đứng ngay bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy, nhờ vậy mà cô gái không bị ngã.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Người đối diện liên tục xin lỗi, nhưng chuyện này vốn không phải lỗi của cô ấy. Kiều Kiều cũng chỉ là vô thức đỡ một cái khi đứng dậy, sau đó liền buông tay ngay.

Thao Dang

Rồi cậu vẫy tay với cô gái: “Chị ơi, tạm biệt nhé.”

Bên này, ba người ăn cơm xong lại quay về phòng.

Trương Yến Bình có một nguyên tắc du lịch: đã đến rồi thì phải thật sự tận hưởng, thư giãn cho đã. Đừng kiểu hùng hục đi hết chỗ này đến chỗ khác chỉ để check-in, như thế vừa mệt vừa nhọc, trải nghiệm chẳng còn gì thú vị nữa.

Trùng hợp thay, Tần Quân cũng nghĩ như vậy.

Còn Kiều Kiều thì chưa từng đi du lịch bao giờ, nên không có quyền lên tiếng.

Thế là ba người đồng lòng, quả thật rất thong thả.

Cho đến khi Tần Quân hỏi: “Hôm nay đi đâu đây?”

“Chưa nghĩ ra nữa.”

Trương Yến Bình, một người sẵn sàng phó mặc mọi thứ cho số phận, bèn lôi điện thoại ra ngay lập tức: “Để tôi xem thử mấy bài review coi chỗ nào hay ho. À đúng rồi, Kiều Kiều, em có muốn thử lặn biển không? Ở đây có một dịch vụ trải nghiệm lặn nổi tiếng lắm đó.”

Kiều Kiều ngẫm nghĩ: “Lặn dưới nước ấy hả? Đeo bình oxy trên lưng à?”

“Đúng rồi!” Trương Yến Bình gật đầu: “Dưới nước có huấn luyện viên đi cùng, còn có thể chụp ảnh cho mình nữa.”

Đáng tiếc thay, kỹ năng chụp ảnh của cả ba người họ thật sự… chẳng ai khá hơn ai. Người có trình cao nhất là Tần Quân, nhưng ảnh chụp ra cũng chỉ nhỉnh hơn một chút mà thôi…

Thôi vậy thôi vậy, chụp ảnh vẫn nên trông chờ vào dịch vụ của khu du lịch thì hơn.

Trương Yến Bình tiếp tục lướt điện thoại tìm thông tin: “Ơ kìa, đi từ đây qua đó phải đổi xe mấy lần lận… Để tôi xem thử có tour một ngày nào không.”

Tần Quân gật gù: “Ý kiến hay đó. Tôi cũng định đề xuất cậu nên đi tour một ngày, tiện hơn nhiều.”

Mấy tour đó sẽ gom khách lại một điểm, chở đi tham quan, rồi buổi tối lại tập trung một chỗ để đưa về. Vé vào cửa này nọ cũng chẳng cần tự lo, khá là tiện lợi.

Trong lúc hai người bàn luận, Kiều Kiều chỉ lẳng lặng nhìn Trương Yến Bình thao tác trên điện thoại, mắt mở to, không chớp lấy một lần.

Thì ra đặt tour du lịch là như thế này đây, có nhiều bước ghê, nhưng mà cậu hiểu hết rồi nè!

Anh ấy giỏi thật đó!

Trương Yến Bình tiếp tục nhìn vào màn hình: “Vừa hay có một tour đón khách ngay trước cửa khách sạn mình, nửa tiếng nữa khởi hành… Vẫn kịp để thu xếp đồ đạc!”

Tận đến khi Trương Yến Bình thanh toán xong, gửi mã QR, mọi thứ đều trơn tru, Kiều Kiều mới nhẹ nhàng thở phào…

Cậu nhớ kỹ rồi! Hình như mình lại học thêm được một kỹ năng mới!

Lần sau, khi cậu tích đủ tiền, nhất định sẽ dẫn cha mẹ và chị gái đi du lịch một chuyến!

Trương Yến Bình không để ý đến biểu cảm nho nhỏ của cậu, lúc này chỉ đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi lại ngó lên bầu trời. Cũng may bây giờ không còn ẩm ướt như sáng nay nữa.

“Hầy, thời tiết ở Hải Thành thất thường quá, mong là hôm nay đừng mưa…”

Vừa dứt lời, một đám mây đen kéo tới che phủ, bầu trời lập tức tối sầm lại.

Trương Yến Bình: …

Loading...