Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 456: Đại lý và Nhà cung cấp.
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:41
Lượt xem: 258
Cơn mưa này quả nhiên đúng như dự báo thời tiết, kéo dài suốt ba ngày liền.
May mà sáng ngày thứ tư, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi khắp nơi.
Tống Đàm dậy từ sáng sớm, chạy ra bờ ruộng xem xét hai thửa ruộng nước đã bị ngập đến gần bờ, rồi lại nhìn lớp bùn dần dần lắng xuống bên dưới, sau đó gật đầu với ông lão Lý bên cạnh, người đang nhìn cô đầy mong chờ:
“Con thấy vừa đẹp!”
“Chứ còn gì nữa!”
Ông lão Lý cũng vui mừng khôn xiết: “Thế này là có thể cấy mạ được rồi. Cô mau tìm người đến đi, trời nóng lắm, tranh thủ làm xong trong buổi sáng hoặc chiều mát thôi.”
“Được ạ.”
Những ngày mưa, mọi người cũng không có rảnh rỗi, việc gì cần làm đều đã sắp xếp xong, còn chuyện tìm người thì cứ giao cho Tống Tam Thành và Ngô Lan lo liệu.
Lúc này, Kiều Kiều đã trang bị đầy đủ, xách rổ, cầm liềm, hiên ngang hùng dũng chuẩn bị lên núi.
Ngô Lôi nhìn theo bóng cậu nhóc, ánh mắt tràn đầy ghen tị, bởi vì anh ta không chỉ không được lên núi thu hoạch cao lương, mà còn phải theo chú Trương ra ruộng dưa hấu kiểm tra.
Mưa lớn ba ngày, ai biết có bao nhiêu quả dưa bị nứt vỡ trong ruộng chứ, vác vác ôm ôm, lại còn phải di chuyển dưa hỏng đi…
Anh ta thở dài, có lẽ đây chính là số phận của mình! Không ở công trường thì cũng phải lăn lộn ngoài đồng ruộng.
Thế nhưng, ngay lúc Kiều Kiều sắp bước lên con đường mòn lên núi, cậu nhóc bỗng nhiên quay phắt lại, chạy một mạch đến trước mặt Tống Đàm.
“Chị ơi, ông nói hồi nhỏ cha thích ăn thân cây cao lương lắm, ngọt ngọt giống như mía vậy. Em đi thử xem sao, haha, trưa nay nhất định sẽ mang về cho chị cây cao lương ngọt nhất!”
Tống Đàm: …
Dù có hơi cảm động, nhưng Kiều Kiều của bây giờ đã không còn là Kiều Kiều đơn thuần của ngày xưa nữa rồi.
“Thế… Kiều Kiều ngoan vậy, có muốn mua siêu nhân không?”
Cô hỏi.
Thế mà Kiều Kiều lại lắc đầu nguầy nguậy: “Sang năm em sẽ trồng thật nhiều ngô như trồng lúa vậy, rồi mời bạn bè đến họp lớp, cùng nhau bẻ ngô, được không?”
Trên núi rộng như vậy, trồng hai mẫu đất ngô thì cũng không phải là không thể… Nhưng mà tổ chức họp lớp để bẻ ngô cùng nhau…
Tống Đàm nghĩ tới cảnh đó mà thấy như tư bản bóc lột sức lao động không công vậy.
Thế là cô trịnh trọng đáp: “Bây giờ chị chưa chắc chắn, nhưng nếu mọi điều kiện đều đạt yêu cầu, chị sẽ đồng ý.”
“Dạ được ạ!” Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi điều kiện là gì, dù sao thì người lớn làm việc cũng luôn có lý do của họ mà.
Thao Dang
Cậu nhóc lại ngẩng cao đầu: “Em đi c.h.ặ.t cao lương đây!”
Sau lưng cậu, Tần Quân và Trương Yến Bình cũng nối gót theo sau, người trước thì đơn thuần là muốn mở mang tầm mắt, còn người sau thì cầm theo điện thoại và giá đỡ, chuẩn bị quay thêm một buổi phát trực tiếp cho các bạn nhỏ xem, tiện thể chụp một ít ảnh cận cảnh cây cao lương để bổ sung vào kho tư liệu.
Dù gì thì thỉnh thoảng cũng phải đăng thêm sản phẩm mới lên cửa hàng online, ít nhất cũng phải có hình minh họa chứ, đúng không?
Lúc này, Ngô Lan đi ủng cao su, quấn một miếng bạt nhựa dài quanh eo, cùng với bà thím Bảy xách rổ vội vã lên núi.
Tống Đàm thấy vậy bèn khuyên nhủ: “Vừa mới hết mưa, mới qua một đêm thôi, chắc chắn vườn trà nước vẫn còn nhiều lắm, đến lúc đó sương sớm làm ướt hết quần áo…”
“Cái con bé này, bọn ta có ngại gì đâu? Mỗi năm hái trà chẳng phải sáng sớm sương còn nhiều hơn thế sao?”
Ngô Lan xua tay mất kiên nhẫn: “Ba ngày không hái trà, lại còn mưa nữa, trà không biết mọc um tùm đến mức nào rồi, thôi thôi, đừng lằng nhằng, để mẹ đi làm việc đi.”
Tống Đàm: …
Việc càng ngày càng nhiều, người được thuê cũng ngày càng đông, trong nhà nếu nói bận thì không còn kiểu cuống cuồng như trước nữa, cũng không còn thấy mệt mỏi.
Nhưng nếu bảo nhàn rỗi, đúng là nằm mơ luôn ấy chứ!
Bất kể là cha mẹ cô, hay ông bà nội, kể cả ông ngoại đang ngồi xe lăn hiện tại, ai cũng có cái tính không thể ngồi yên một chỗ.
Thấy trong nhà chỉ còn mỗi cô là người rảnh rang, Tống Đàm liền tung tăng chạy sang nhà ông nội.
Dạo gần đây, Tống Hữu Đức đang mải mê đan chiếu cỏ. Hiện tại, trước mặt ông đã có ba tấm chiếu với kích cỡ khác nhau: 1m5, 1m8, và 2m.
Tấm chiếu 1m5 là ông tự tay làm hoàn toàn, còn tấm 1m8 và 2m là ông đan chính, trong khi ông ngoại Tống Đàm và Vương Lệ Phân phụ giúp, nhờ vậy mới có hiệu quả như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-456-dai-ly-va-nha-cung-cap.html.]
Mà mỗi ngày ông làm không chỉ 8 tiếng đâu nhé!
Có thể thấy, để hoàn thành một tấm chiếu cỏ tốn không ít công sức, nhưng thành phẩm lại đẹp đến bất ngờ.
Năm nay, không biết vì sao mà cỏ lác sau khi phơi xong lại có màu xanh ngọc bích, hoàn toàn khác với màu vàng úa hay xanh xám như thường lệ. Chỉ cần nhìn vào những sợi cỏ tươi mát ấy giữa ngày hè oi bức, lập tức cảm thấy một làn gió mát lạnh thổi qua.
Chưa kể, chiếu đan xong vừa dẻo dai, vừa đàn hồi. Nhẹ nhàng cuộn lại có thể cuộn thành một cuộn nhỏ gọn. Khi mở ra, trải lên giường, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, dường như cái nóng trong lòng cũng bay biến mất.
Tống Hữu Đức mấy ngày nay ngắm đi ngắm lại thành phẩm, cảm thấy tay nghề mình đã đạt đến trình độ bậc thầy, vô cùng tự đắc.
Thấy Tống Đàm đến, ông lập tức kéo cô khoe:
“Lại đây! Mau nhìn xem, chiếu cỏ ông nội đan thế nào! Con nói xem, nên định giá bao nhiêu? Ôi chao, đẹp quá đi mất!”
Không cần thử, Tống Đàm cũng biết chiếu cỏ này hiệu quả ra sao.
Linh khí vốn đã khuếch đại đặc tính của thực vật, mà cỏ lác thì vốn có tác dụng làm mát, an thần, giảm nóng. Thứ tốt như vậy, vào mùa hè, chẳng thua kém gì loại chăn lụa hảo hạng.
Cô trầm ngâm một chút rồi nói:
“Thế này đi, ông nội đan một tấm, con thu mua giá lần lượt là 300, 400 và 500 tệ.”
“Còn bán bao nhiêu thì…”
Tống Đàm nghĩ, không bán 999 tệ thì uổng công cô nửa đêm thức trắng bón linh khí cho cỏ lác!
“Bán giá bao nhiêu ông không cần lo!”
Tống Hữu Đức ngớ người:
“Ban đầu chẳng phải nói con giúp ông bán à?”
“Đúng thế!”
Tống Đàm gật đầu.
“Lúc đầu là nói thế, nhưng con nghĩ lại, đất là của con, cỏ cũng của con, tiền thuê công nhân con ứng trước, lại còn giúp ông bán.”
“Con được gì chứ?”
À ừm...
Tống Hữu Đức cũng nghẹn lời.
“Con vẫn là cháu gái ruột của ông đấy!” Ông lẩm bẩm.
“Đến ông nội mà tính toán chi li như vậy à?”
Tống Đàm ho nhẹ, chắp tay sau lưng:
“Anh em ruột còn tính rõ ràng, không có gì sai. Hơn nữa, đám cỏ trên đồng ấy, sang năm ông còn định trồng không?”
“Nếu không, con bảo người đào máy xúc san bằng, cải tạo lại thành ao nuôi cá.”
Tống Hữu Đức vội xua tay:
“Cần nhiều ao thế làm gì? Cái ao hiện tại đã đủ lớn rồi! Được rồi, được rồi! 300 thì 300!”
“Chỉ là…”
Ông càu nhàu không yên:
“Con trả tiền công 100 tệ, nhưng trước đây ông nói với dân làng chỉ 50, thế chẳng phải mất mặt à?”
“Có gì đâu mà mất mặt?”
Tống Đàm chẳng chút lo lắng:
“Ông nội à, là nhờ huyết thống của con, ông mới được làm đại lý cấp một, mới lấy được nguồn cung cỏ lác này. Ông trả cho người dưới ít đi một chút, chẳng phải rất bình thường sao?”
“Nếu ông thật sự ngại, mỗi tấm chiếu tăng thêm 10 hoặc 20 tệ là được.”
Dù sao với chất lượng này, một ngày làm liên tục mới xong được một tấm, cũng không dễ dàng gì.
Cô keo kiệt, đó là khi cô bán hàng. Nhưng khi thuê người làng, nhất là các cụ già không có thu nhập làm việc, mà còn bủn xỉn thì chẳng ra thể thống gì.