Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 751: Phải đấy!
Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:18:56
Lượt xem: 151
Mấy ông chú thích câu cá cứ ngập ngừng, lưỡng lự mãi, nhưng c.uối cùng, khi người còn chưa lên núi, thì trong nhóm mười người đầu tiên đã có ba người nộp tiền thuê phòng một tháng.
Tiện thể, họ còn lén lút nhắn riêng cho Trương Yến Bình:
"Nếu lão Vương cũng nộp tiền thì đừng cho tôi ở chung phòng với ông ấy nhé! Chân ông ta hôi lắm, tôi chịu không nổi đâu!"
"Nếu lão Lâm mà nộp tiền thì cũng đừng để tôi ở chung phòng với ông ấy nhé! Ông ta ngủ nghiến răng còn ngáy to nữa, tôi chịu không nổi đâu!"
"Nếu cả lão Lâm lẫn lão Vương đều nộp tiền thì nhất định đừng để tôi ở chung phòng với họ nhé! Một người chân hôi, một người nghiến răng, tôi không chịu nổi đâu!"
Trương Yến Bình: ... Đây chính là tình bạn của mấy ông chú trung niên sao?
Anh chu đáo ghi lại mấy yêu cầu này, tiện thể còn tranh thủ tạo thêm chút cảm giác khẩn trương:
"Cũng may là mấy người xuống tay nhanh, giờ trên núi còn chưa có ai ở. Chứ mấy người chậm chân sau này thì muốn đòi hỏi như thế cũng chẳng được đâu."
Nói xong, anh ta cầm theo một đống tiền chuyển khoản, xuống núi bàn bạc chia hoa hồng với Tống Đàm.
Dù sao thì bây giờ bếp ăn đã c.ung cấp cơm, kiểu hợp tác chia tiền như trước của anh ta với ông chú Bảy, bà thím Bảy và Tống Đàm không còn phù hợp nữa.
Mà Tống Đàm tính hoa hồng thì chủ yếu tùy hứng. Ba nghìn tệ một tháng, cô thấy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, thuần túy là "lao động có trả công" của mấy ông chú nhổ cỏ mà thôi.
Đã vậy thì...
"Anh lấy 10% nhé. Nhưng sau này nếu họ có mua đồ thì không tính nữa."
"Được thôi." Trương Yến Bình phấn khởi ra mặt, miễn là đường đi càng đa dạng thì ai còn bận tâm mấy đồng bạc lẻ tiền lương nữa chứ! Dù sao cũng chẳng thể sống nhờ vào tiền lương được.
Ý nghĩ này vừa lướt qua thì đã nghe Ngô Lôi bên cạnh bất mãn phản đối:
"Dựa vào đâu chứ! Anh dẫn người đến tiêu hết mười vạn mà em chỉ cho anh một ngàn hoa hồng, tới lượt Trương Yến Bình thì ba ngàn mà anh ta lại được ba trăm, quá đáng quá rồi đấy!"
Trương Yến Bình: ... Ồ, suýt quên, vẫn còn người thực sự sống nhờ vào lương kìa.
Tống Đàm mở to mắt, trông vô cùng ấm ức:
"Anh Ngô Lôi, sao anh lại tính toán như thế chứ? Người anh dẫn đến chỉ mua đồ, chẳng giúp em nhổ cỏ cũng chẳng giúp em quay phim. Còn câu cá là do anh Yến Bình mở ra hẳn một đường kiếm tiền mới cho em. Thế sao mà giống nhau được chứ? Em cho hoa hồng là vì anh đấy! Chỉ có anh mới có hoa hồng thôi!"
"Anh không tin thì cứ hỏi anh Yến Bình xem, người anh ấy dẫn đến mua đồ từ trước tới giờ có bao giờ em cho hoa hồng đâu!"
"Hả?"
Tội nghiệp Ngô Lôi, trẻ người non dạ, đầu óc lại hơi chậm, nghĩ thêm hai vòng là bắt đầu đuối, c.uối cùng thành công mà cảm thấy áy náy.
"Thật... thật à?" Anh ta lắp bắp, nhìn sang Trương Yến Bình, bắt đầu thấy chột dạ.
"Phải đấy!" Tống Đàm gật đầu vô cùng chân thành.
Mãi đến khi Ngô Lôi rời đi, Trương Yến Bình nhìn theo bóng lưng anh ta mới bỗng ngộ ra:
"Anh cứ thắc mắc sao hồi bé anh với cậu ta chẳng bao giờ chơi được với nhau, thân thích mà cứ như người dưng... Thì ra là vì thế này à!"
Anh ta xoa xoa đầu, lần đầu tiên cảm thấy mình đã không uổng công học hành chăm chỉ để đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Ít nhất thì cũng không dễ bị người ta dăm ba câu dỗ cho lú lẫn.
Thao Dang
...
Cùng lúc đó, lão Tiền cũng đang gọi điện với ông chủ của nhà hàng Trường Lạc Cư.
Trong điện thoại, ông ta hùng hồn cam đoan:
"Anh cứ yên tâm, lời tôi nói mà anh còn không tin được sao? Nửa tháng nữa là lứa rau đầu tiên chín rồi, tôi sẽ tiện đường mang sang cho anh, đợi tôi mang đến rồi anh sẽ biết, chắc chắn là át chủ bài của nhà hàng mình đấy!"
Người trong video chính là ông chủ trẻ tuổi của Trường Lạc Cư, Thường Lạc Thiên. Anh ta mới ngoài 30 tuổi nhưng năng lực không tầm thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-751-phai-day.html.]
Ít nhất là chỉ trong hai năm từ khi tiếp quản nhà hàng từ tay cha mình, anh ta đã khiến từ trên xuống dưới, kể cả lão Tiền đều rất khâm phục. Đây chính là bản lĩnh.
Nhưng lúc này, vị bản lĩnh đó lại nhíu c.h.ặ.t mày cười khổ:
"Thầy Tiền à, không phải tôi không tin ông, chỉ là xu hướng bây giờ là thế, tôi phải chuẩn bị trước thôi! Cái gọi là át chủ bài gì đó, ông cũng phải cho tôi biết chút tin tức thực tế chứ!"
Anh ta bất đắc dĩ nói:
"Cái gì mà độc nhất vô nhị, cái gì mà hương vị tuyệt vời, cái gì mà giống như tiên đan ấy... Đừng nói mấy lời đó nữa, hãy nói điều gì thực tế đi. Bên tôi đây, chuyện cần quảng bá, cần sắp xếp đều phải chuẩn bị cả rồi!"
Thậm chí anh ta còn sắp xếp xong cả một quy trình đầy đủ, từ bài viết PR trên Weibo cho đến video ngắn trên Douyin, dù không cần lúc nào cũng cập nhật như vườn rau sinh thái của Du Nhiên Cư nhưng cũng phải đảm bảo giai đoạn đầu giữ được đánh giá càng tốt càng hay.
Dù gì thì sau khi mở cửa lại, họ cũng muốn làm một cú lội ngược dòng thật đẹp.
Hai tháng nay, anh ta ở đây chăm chỉ làm việc, thà tốn thêm chút thời gian cũng phải đảm bảo mọi chi tiết trong nhà hàng đều hoàn hảo đúng ý. Đám nhân viên đều đã được gửi đi đào tạo lại với mức phí không nhỏ, khoản chi phí vô hình này khiến ông chủ nhỏ cứ chau mày hết lớp này đến lớp khác.
Ban đầu, lão Tiền nói phát hiện được một trang trại rau có chất lượng tốt, anh ta đã nghiêm túc coi trọng chuyện này! Thậm chí còn đầy kỳ vọng, bảo với thầy Tiền rằng chỉ cần chất lượng tốt, anh ta sẵn sàng trả mức giá đó!
Thế nhưng dạo này, không hiểu sao thầy Tiền cứ như bị bỏ bùa, ngày nào cũng tâng bốc rau người ta như thể là đào tiên không bằng...
Nói càng nhiều thì trong lòng anh ta lại càng bất an...
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là cú lội ngược dòng mà anh ta mong đợi sẽ chẳng khác gì trước đây.
Vậy thì khoản tiền lớn đã bỏ ra để cải tạo lại nhà hàng chẳng phải uổng phí rồi sao?
Anh ta cau mày, lão Tiền cũng nhăn mày: "Anh xem anh kìa! Tôi nói thật lòng đấy, sao anh vẫn không tin chứ?"
"Lão Tiền tôi làm cái nghề này bao năm, chuyện rau cỏ có khi nào tôi nói sai đâu? Ôi dào, ông chủ! Lạc Thiên! Anh cũng coi như tôi nhìn lớn lên đấy, nghe tôi khuyên một câu đi, dành hai ngày qua đây nếm thử xem sao!"
"Tôi đảm bảo, anh mà ăn thử rồi, e là còn phát c.uồng hơn tôi nữa ấy chứ!"
Đầu dây bên kia, Thường Lạc Thiên nhìn vẻ mặt chắc nịch của ông ta, c.uối cùng cũng quyết định:
"Ừm, thầy Tiền, tôi sẽ qua."
Đầu tiên liên hệ trước đã, mang thêm mấy người đi cùng thì hơn! Còn phải hỏi xem ở Ninh Thành có quen biết ai không... Thầy Tiền mà bị "tẩy não" ở mức này, anh ta thật sự lo lắng lắm!
Nhà hàng Trường Lạc của họ xưa nay chuyên món Trung truyền thống, vốn không phân biệt rõ ràng như ở nước ngoài, kiểu gì mà tổng bếp với bếp trưởng hành chính.
Nhưng thầy Tiền chắc chắn là trụ cột của họ.
Đến giờ mấy tay sành ăn có tiếng trong ngành vẫn còn trông cậy vào tay nghề của thầy Tiền, nếu bên này xảy ra sơ suất gì, Thường Lạc Thiên thật chẳng dám nghĩ tới!
Đến lúc đó, lòng người rối loạn, nhà hàng mới mở lại này biết phải làm sao mà vực dậy nổi đây?
Nghĩ đến vẻ mặt hồng hào phấn khởi, tràn đầy sức sống của thầy Tiền...
Anh ta "vụt" đứng dậy: Phải qua đó ngay thôi!
Chủ trương là bất ngờ tập kích, không cho người ta cơ hội che giấu hay giở trò gì cả! Những chuyện khác gác lại đã, nhất định phải kéo được thầy Tiền về!
Haizz, cũng tại mình sơ suất quá! Không biết trong cái hang hùm miệng sói đó suốt hai tháng qua, gia sản của thầy Tiền có còn giữ được không đây?
...
Bên này, lão Tiền cũng gọi điện cho đại đồ đệ của mình:
"Tiểu Khang à, bên cậu đã thu xếp xong chưa? Xong rồi thì qua đây đi, ta tính chắc nửa tháng nữa là về Trường Lạc thôi."
Tiểu Khang tên đầy đủ là Tưởng Tiểu Khang, là đại đồ đệ của lão Tiền.
Giờ nhận được điện thoại, anh ta vui mừng ra mặt:
"Thu xếp xong từ lâu rồi ạ! Thầy không phải dặn con đợi điện thoại sao? Con vẫn đang đợi đây này! Vân Thành, trấn Thanh Khê, thôn Vân Kiều đúng không ạ? Con đi đặt vé ngay đây!"