Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 912: Có con mắt tinh đời.
Cập nhật lúc: 2025-05-02 16:17:42
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng mọi người trong phòng livestream thì chẳng mảy may thông cảm cho sự tủi thân của lão Triệu.
Bình luận nổ tung trong nháy mắt:
[Ông còn có cả đào nữa!!]
[Đúng rồi đấy! Sao ông lại còn có cả đào?!]
[Ông mà cũng có được đào á?!]
[“Oa” lên một tiếng khóc ròng, lúc đó đang chuẩn bị đặt đơn thì streamer nói có người bao trọn gói rồi lập tức gỡ hàng...]
[Đừng nhắc nữa, lúc đó tôi còn chê 88 tệ một cân là đắt, sau này vào siêu thị thấy 288 tệ chỉ có bốn quả thôi.]
[Anh em quê nhà ơi, tôi cũng không giành được ở siêu thị đâu, đến giờ nằm mơ còn chẳng biết vị đào đó ra sao.]
Bí thư Tiểu Chúc không thèm dây dưa: “Ông đừng nói mấy chuyện đó nữa, nói xem năm trăm cân này ông có nhả ra được không?”
Cô chủ động ra đề xuất: “Nhường chút bột sắn dây đi, đừng để buổi livestream đầu tiên của bọn tôi thành trò cười. Mùa đông thu hoạch cải thảo, tôi sẽ cố gắng thương lượng với Tống Đàm, cho thêm 500 cân nữa… ông thấy sao?”
“Thật không? Cô làm chủ được à?” Lão Triệu nửa tin nửa ngờ.
“Thật mà thật mà!” Bí thư Tiểu Chúc vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Tôi gọi ông nội Tống Đàm là ông nội ruột luôn ấy, châm thuốc rót rượu toàn người nhà cả, đảm bảo được mà!”
“Với lại, ông không phải bán rau à? Cái bột sắn dây này dễ bị lạc chủ đề, bán cải thảo mới hợp mùa.”
Hai người giằng co qua lại ngay trước mặt hàng chục nghìn người đang xem livestream, c.uối cùng cũng chốt được… 400 cân bột sắn dây.
Điền Điềm đứng một bên dán mắt vào dòng bình luận, lúc này kinh ngạc phát hiện, lượng fan không giảm mà còn tăng!
Thế này là do livestream của bọn họ tự kéo lên, không phải nhờ Kiều Kiều nữa rồi, cô lập tức thở phào một hơi thật dài.
Bên này, Bí thư Tiểu Chúc cũng tỉnh táo lại: “Đi đi đi, về sân trong, lên link cho mọi người nào!”
“Bốn trăm suất nha!”
Cô đắc ý nhìn vào livestream: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Lát nữa kết thúc buổi phát sóng bọn tôi sẽ đóng gói liền tay, cố gắng giao hết trong vòng 48 tiếng!”
Thao Dang
…
Lúc này Kiều Kiều vừa mới về phòng ngồi xuống, hạt dẻ trên bếp củi vừa chín tới thì đã nghe tiếng quen thuộc của chiếc xe ba bánh nổ máy rù rù.
Chưa được bao lâu, bí thư Tiểu Chúc đã đẩy cửa xông vào:
“Ai da, lạnh c.h.ế.t tôi rồi! Dì ơi, cái quần bông của dì để cho cháu một cái nha, áo phao nữa cũng để cho cháu một cái luôn, chút nữa cháu chuyển khoản cho Tống Đàm.”
Vừa nói, cô vừa nhào sát vào bếp lửa, ra sức xoa tay.
“Lúc chú Trương chọn chỗ xây nhà đúng thật là có mắt đấy, mùa hè tôi chưa thấy gì, nhưng mùa đông gió bấc thổi u u, mặt tôi như muốn rộp lên luôn vậy…”
Chưa nói đến cái quần len trên người, chẳng giúp ích được gì cả!
Ngô Lan cười ha ha: “Dì nói rồi mà, đồ cháu mặc kiểu này ở quê đi làm rồi bị bẩn, uổng quá… cần gì tiền nong? Nhà dì có dư, cháu cũng gầy nữa, lát dì tìm cái màu tươi tắn cho.”
Nghĩ nghĩ, ban đầu còn định nói nhà có cái áo bông cũ, nếu đi làm thì mặc tạm cũng được, nhưng nghĩ lại:
Quần áo cũ hồi xưa, lúc chuyển nhà thì Tống Đàm đã đóng gói hết gửi đi rồi còn đâu!
“Không lấy màu tươi! Không lấy màu tươi! Không lấy màu tươi!” Bí thư Tiểu Chúc phản đối ba lần liền: “Đi làm, mặc loại chịu dơ là được ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-912-co-con-mat-tinh-doi.html.]
“Thế thì được.” Vốn còn cái áo bông đỏ chót tính thử coi mặc được không đây.
Còn Kiều Kiều nhìn cô, nhét mấy hạt dẻ vừa lấy vào túi, “tưng tưng tưng” chạy vào phòng mang ra một hũ kem dưỡng da tay làm từ dầu trà.
Trong phòng đang bật sưởi, kem dưỡng trong lọ là màu vàng nhạt, dạng nửa đông đặc, nhìn là biết khá đặc và nhờn.
“Chị bí thư, chị dùng cái này thoa tay, thoa mặt nhé, kẻo bị nứt da vì lạnh ạ.”
Bà Đường ngồi một bên ánh mắt rực sáng: Hũ to thế kia!
Bí thư Tiểu Chúc cũng chẳng chê, đưa tay quẹt một mớ lớn, xoa tay cái vèo rồi bôi lên mặt, phần dư lại thì ra sức xoa khắp bàn tay.
Ngô Lan cầm quần áo bước đến, ngạc nhiên hỏi: “Vừa nãy Yến Bình còn bảo mọi người đang livestream mà, giờ là Điền Điềm phát luôn rồi à?”
Phòng sưởi mạng yếu, Yến Bình chơi game toàn thua, c.uối cùng lại quay về phòng khách. Vì vậy giờ đang ngồi sưởi chỉ còn mấy người.
Nhắc đến chuyện này, Bí thư Tiểu Chúc vừa đau đầu lại vừa tự hào:
“Ôi trời! Đừng nhắc nữa! May mà nhờ Kiều Kiều kéo fan tiềm năng tới, bọn cháu vừa lên hàng một cái, chớp mắt là sạch bách!”
“Cảm giác chưa đến một giây luôn ạ, bọn cháu còn tưởng hệ thống trục trặc, nhờ có Trương Yến Bình canh livestream gọi điện nhắc mới biết.”
Bí thư Tiểu Chúc phấn khởi kể lại, đầy khí thế: “Đúng lúc hôm nay lão Triệu đến, cháu liền thương lượng với ông ấy, nhường cho bọn cháu 400 cân. Vậy mà trong phòng livestream fan vẫn khóc ròng, vì không kịp mua!”
Trời ơi, làm streamer cũng có tương lai lắm nha! c.uộc đời lại có thêm một đường rẽ mới.
“Chỉ là hơi khó xử một chút… Cháu với Điền Điềm lúc đầu nghĩ là người mới, 500 phần dự tính sẽ bán trong một thời gian khá dài cơ.”
Bí thư Tiểu Chúc thật sự không ngờ, bây giờ mọi người chi tiền online chẳng cần suy nghĩ gì luôn.
Đợt này bán chạy quá thật là ấm ức, hai người họ đã chuẩn bị nghiêm túc lắm rồi.
“Bọn cháu có xem mấy livestream của mấy người nổi tiếng cả triệu follow giúp tân binh kéo fan, mà cũng chẳng bán được mấy đâu.”
“Huống hồ trên Taotao Bao, người ta quay cảnh nông dân, quay tận rừng sâu, vậy mà bột sắn dây cũng chỉ có năm mươi mấy tệ một cân. Còn bọn cháu bán 88… là vì thật sự tin vào chất lượng, cũng mong fan kéo về sẽ có chút niềm tin thôi.”
Vậy mà giờ thì hay rồi, thậm chí nền tảng còn chưa kịp kéo fan tới, bên này đã bán sạch veo trong chớp mắt. Nhìn những người không mua được, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Nhưng, biết sao giờ? Bột sắn dây vốn không dư dả gì, bí thư Tiểu Chúc thở dài, tạm gác chuyện sang một bên.
Kem dưỡng trên tay chưa kịp thấm hết, trong lòng còn vướng bận, cô cứ thế vừa xoa tay vừa nói: “Lát cháu thay đồ xong còn phải qua phụ đóng gói nữa ạ, 900 đơn hàng đấy, phải xử lý cả ngày hôm nay. Tiểu Trương đến chưa nhỉ?”
“Chưa biết nữa,” Ngô Lan trả lời: “Trời lạnh rồi, vừa qua đợt sale 11.11 thì lại sắp tới 12.12 nữa, nghe nói đơn hàng nhiều lắm, chắc phải trễ chút.”
Mà trên núi, Điền Điềm lại đang giúp chú Trương tính toán sổ sách:
“Bán trên mạng 900 đơn, ông chủ Triệu lấy 600 cân, ông chủ Thường lấy 1000 cân, hai đơn sỉ này là thanh toán luôn. Còn hàng online thì chắc phải đợi một tuần, nửa tháng gì đó, người ta xác nhận nhận hàng rồi mới tính.”
Cộng thêm tiền bán sắn dây gỗ trước đó, cùng ít tiền lặt vặt bán sâu sắn dây nữa… Điền Điềm tính tới tính lui toàn ra hai mươi vạn!
Tuy còn phải trừ phí giao hàng và đóng gói, nhưng… nhưng đó là hai mươi vạn đó!
Trương Vượng tích cóp cả đời cũng chưa được chín vạn tệ! Trong đó còn có năm vạn là bà vợ già tích góp cả đời, hai vạn là Tống Đàm trả công này nọ…
Dù đã trải qua cơn kích động, giờ phút này ông vẫn cười không khép được miệng.
Ngược lại, lão Triệu thì khó hiểu: “Bột sắn dây lời thế, sao ông anh không tiếp tục trồng? Không phải hơn đi làm thuê à?”
Trương Vượng liếc ông ta một cái: “Ông chủ à, các người biết kinh doanh, tôi thì không. Trước kia tôi tự đào, tự vác, cực khổ cả năm mà cũng chỉ bán được tí đó thôi…”
Nhưng giờ thì sao, không trồng lương thực nữa, cái gì cũng phải mua, con cái thì nhắm vào khoản tiền này để đòi nọ đòi kia, quanh năm suốt tháng cũng chẳng dư được bao nhiêu.