Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1211: Bảo vệ sắp nhận việc. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:06
Lượt xem: 204
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết đến, đối với một số người là kỳ nghỉ tuyệt đẹp, nhưng với một số khác lại là từng lớp áp lực đè nặng.
Nhà của Trần Nguyên chính là thuộc nhóm sau.
Tình hình của anh ta, họ hàng bạn bè ai cũng biết.
Lại thêm việc anh ta ở nhà mãi đến Tết mà chẳng nghe nói gì đến chuyện có việc làm, giờ đang là thời điểm thăm hỏi họ hàng, nhà nào nhà nấy gặp mặt đều không khỏi hỏi một câu.
Dù nói là có một số họ hàng xuất phát từ thiện ý, cố gắng giới thiệu chỗ làm, thậm chí còn có người trực tiếp gọi điện cho người quen hay họ hàng của mình ngay tại chỗ để hỏi xem có công việc nào không.
Cha mẹ Trần Nguyên thậm chí còn không kịp can ngăn, chỉ biết lúng túng đứng đó.
Cảm nhận được sự bối rối này, Trần Nguyên lại một lần nữa thầm thấy may mắn vì đã nắm bắt được cơ hội việc làm trước Tết.
Lúc này, khi người họ hàng kia ngượng ngùng cúp máy, sau đó áy náy nhìn về phía cha mẹ anh ta, Trần Nguyên c.uối cùng cũng sắp xếp lại lời lẽ trong đầu.
Vừa định mở miệng thì đã nghe người họ hàng nói:
“Con xem này… Trần Nguyên à, cũng không phải bọn bác không nghĩ cách giúp đỡ, chỉ là tình hình của con hơi khó xoay xở…”
“Nhưng mà con cũng đừng buồn. Quan hệ của cậu vẫn còn khá rộng, nhiều ông chủ công ty hay nhà máy đều là bạn của cậu cả. Lần tới cậu hẹn ăn một bữa, kiếm cho con một chỗ làm bảo vệ ở nhà máy, làm bảo vệ cũng tốt mà.”
“Con không được xem thường nghề bảo vệ đâu, bây giờ nhiều sinh viên đại học còn thích làm đấy, nhàn hạ.”
Cha mẹ Trần Nguyên c.uối cùng cũng không nhịn được muốn nói rằng Trần Nguyên đã tìm được việc làm, lúc này trên mặt họ đã hiện ra nét vui mừng, chuẩn bị lên tiếng thì đã nghe Trần Nguyên nói trước:
“Cảm ơn cậu. Làm bảo vệ cũng tốt, con cũng thích làm.”
“Nhưng công việc của con đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ là hiện tại chưa đi nhận việc thôi.”
Cái gì cơ?
Họ hàng lập tức dựng tai lên nghe: “Công việc gì vậy? Ở đâu? Một tháng bao nhiêu tiền? Với sức khỏe hiện tại của con liệu làm được không?”
Một loạt câu hỏi nhao nhao vang lên, ai nấy đều chăm chú nhìn sang, rõ ràng là rất muốn biết chi tiết.
Cha mẹ Trần Nguyên định nói là cũng làm bảo vệ, nhưng đãi ngộ có vẻ không tệ.
Chỉ nghe Trần Nguyên bình tĩnh nói: “Chỉ là công việc liên quan đến bảo an thôi… ở ngoài tỉnh, không tiện tiết lộ, chỗ đó cũng hơi hẻo lánh…”
“Ai giới thiệu à? Ờ, một vài mối quan hệ cũ của con…”
“Lương bao nhiêu? Không cao đâu, chỉ có 4000 tệ. Còn lại con không hỏi, sắp xếp thế nào con cũng tuân theo…”
Mọi người bắt đầu nghiền ngẫm lời nói này, lúc này dường như chợt ngộ ra điều gì đó phi phàm.
Công việc liên quan đến bảo an, ôi chao! Biết ngay mà, đứa nhỏ Tiểu Nguyên này có tương lai, giờ chân cẳng như vậy mà vẫn có thể nhận được nhiệm vụ quan trọng thế này… Trước đây chẳng phải là kiểu "vương bài chiến binh" trong phim truyền hình sao?
Chỗ làm lại hẻo lánh, còn không tiện tiết lộ…
Hiểu hiểu hiểu! Họ toàn là những người thường xuyên lên mạng, có vài chỗ đúng là không thể tiết lộ, tra trên bản đồ cũng không có, họ đều hiểu cả.
Há! Có một tiền đồ tốt, hẻo lánh thì đã sao? Lương bổng có hay không thật ra cũng không quan trọng lắm.
Dù sao trong hoàn cảnh đó, có khi tiền lương chỉ là phần nhỏ bé nhất, lợi ích ngầm mới là điều quan trọng nhất.
Vẫn là Tiểu Nguyên có giác ngộ!
Xem người ta nói gì kìa? “Sắp xếp thế nào cũng phục tùng!”
Nghe thử xem! Thật có cái cảm giác đáng tin cậy!
Bầu không khí ngay lập tức trở nên hài hòa hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1211-bao-ve-sap-nhan-viec-1.html.]
Đám họ hàng lúc đầu còn ồn ào nháo nhào lo giúp tìm việc, giờ cũng nhiệt tình bưng trà, bưng trái cây lên, rồi lại hỏi tiếp: “Trần Nguyên này, con cũng 30 rồi. Chuyện tìm bạn gái có tính đến chưa?”
Còn cha mẹ Trần Nguyên, vốn vẫn thành thật ngồi im, lúc này cũng đang cẩn thận nghiền ngẫm lời của con trai.
Hình như không có gì sai, nhưng sao lại thấy chỗ nào cũng có gì đó không đúng lắm.
Công việc liên quan đến bảo an, nơi đó đúng là hơi hẻo lánh, mà mối quan hệ cũng đúng là bạn bè cũ…
Cả hai bị c.uốn vào không khí náo nhiệt xung quanh, giờ phút này lại càng thấy khó hiểu.
Tối đến về nhà, cha mẹ chở nhau trên một chiếc xe điện, còn Trần Nguyên thì đi một chiếc xe đạp điện công cộng ở bên cạnh.
Trên đường vắng lúc đêm khuya, họ chạy cũng chậm, một trước một sau vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu Nguyên à, sao con lại nói công việc của mình thần bí vậy chứ?”
“Chẳng phải là mình đang ở làng trông ruộng trông trâu bò làm bảo vệ sao?”
“Con có nói sai đâu.” Trần Nguyên nói đầy nghiêm túc:
“Bạn học của con còn nhắc đi nhắc lại là, cho dù là trông ruộng, thì chắc ruộng đó cũng không phải c.ung cấp cho người bình thường đâu… Con nói như vậy, cha mẹ nghe có khi còn dễ chịu hơn.”
Mẹ Trần thì thầm: “Mẹ chỉ sợ sau này họ hàng hỏi công việc của con, mẹ khó mở miệng. Nhỡ có ai muốn giới thiệu đối tượng thì cũng phải biết con đang làm gì chứ.”
“Không vội đâu.”
Bây giờ công việc đã ổn định, dù Tết đến có lắm chuyện bàn tán, nhưng tổng thể cũng không khiến cha mẹ phải chịu tủi thân.
Thao Dang
Trần Nguyên lúc này tinh thần lại phấn chấn lên, so với trạng thái u ám trước kia, trông trẻ ra hẳn một hai tuổi.
Kéo theo đó là cảm giác lo âu về tương lai cũng giảm đi rõ rệt.
Lúc này, anh ta còn chủ động an ủi cha mẹ: “Con sẽ đi xem trước môi trường làm việc thế nào, sau đó mới suy nghĩ tới tương lai. Đợi mọi thứ ổn định rồi hẵng tính đến chuyện yêu đương, không thì giờ mà yêu xa cũng chẳng dễ thành đâu.”
“Được được được.”
Con trai đã vất vả như vậy rồi, làm mẹ cũng chẳng nhất thiết phải hối thúc, chỉ là muốn nghĩ cho con nhiều hơn một chút thôi. Giờ đã có kế hoạch rồi, họ đương nhiên cũng yên tâm trăm phần.
Trần Nguyên trở về nhà, nhìn hành lý được thu dọn gọn gàng, không nhịn được hít sâu một hơi.
Nếu mỗi tháng chỉ nghỉ được bốn ngày, thì cộng cả tàu cao tốc lẫn các chặng trung chuyển, mỗi lần về nhà mất cả chục tiếng đồng hồ, muốn về cũng chẳng dễ.
Nhưng với tình trạng hiện tại của anh ta, nếu cứ ở nhà mà làm những việc bầu bạn không cần thiết, ngược lại sẽ khiến lời ra tiếng vào làm tổn thương cha mẹ.
Anh ta lại cúi đầu nhìn xuống cái chân của mình, lấy giấy chứng nhận khuyết tật ra đặt gọn lại, c.uối cùng chỉ khẽ thở dài.
…
Mùng Bảy Tết, ga tàu cao tốc lại một lần nữa đông nghịt người.
Họ đa phần xách theo những túi to túi nhỏ, từ quê nhà tiếp tục đi đến một nơi xa xôi khác, tiếp tục vất vả vì c.uộc sống mưu sinh.
Trần Nguyên nhắn một tin trong nhóm nhỏ 23 người của mình, sau đó mang theo giấy tờ bước vào ga tàu cao tốc.
So với máy bay, kiểm tra an ninh ở tàu cao tốc tiện hơn nhiều, chỉ cần vào phòng riêng trình giấy tờ và cho xem vết thương ở chân là có thể thông quan suôn sẻ.
Anh hòa vào dòng người đông đúc, bước đi sải dài, trong từng động tác chẳng thấy một chút dấu vết nào của chân giả.
Đặt hành lý lên kệ trên, tiện tay giúp cô gái ngồi cùng ghế đặt luôn vali của cô ấy lên, Trần Nguyên ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài. Không hiểu sao, trong lòng lại bắt đầu thấy căng thẳng về môi trường làm việc sắp tới.
Cô gái bên cạnh lúc này hạ bàn gập xuống, dựng điện thoại lên rồi bắt đầu tìm tai nghe.
Cô ấy có vẻ đang xem livestream.