Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1183: Vẫn còn ăn thêm được một chút.
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:25
Lượt xem: 191
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên tô bún gạo rắc đầy rau mùi, hành lá, và ớt.
Trứng chiên vàng ruộm và từng sợi tàu hủ ky mềm mại chất đống phía trên, bên dưới là những sợi bún trắng muốt ngập trong nước lèo nâu sóng sánh.
Đũa vừa khuấy lên, hương thơm cay nồng khó tả cùng mùi thịt đậm đà hòa quyện lại, đừng nói hai đứa nhỏ, ngay cả A Y Cổ Lệ cũng không kìm được mà nuốt nước bọt!
Thơm quá đi mất!
Dù bụng đã no, cô ta vẫn không cưỡng lại được, ánh mắt thèm thuồng nhìn sang:
“Ừm, ừm… tôi, tôi chắc là vẫn còn ăn thêm được chút nữa…”
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn!”
“Con cũng ăn được một chút ạ!”
Hai đứa nhỏ cũng bị kích thích đến phát thèm.
Ngô Lan vội đưa ra một chén: “Ăn đi, ăn hết đi! bác cố tình nghĩ bên này có nhiều đồ ăn vặt nên mới không múc nhiều, chỉ một chén nhỏ thôi, ba mẹ con nếm thử chút đi, đều là tay nghề của ông nội mấy đứa đấy.”
Còn lại hai chén nhỏ… với lượng ít xíu đó, ai trong nhà cũng có thể xử lý hết.
Thoáng chốc, cả gian phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.
A Y Cổ Lệ vừa ăn một miếng, đã hít mũi một cái, không phải cay, mà là tức!
Cha chồng lại có tay nghề đỉnh thế này!
Thế mà chồng cô chẳng bao giờ nói! Sáng còn xúi họ ăn nhiều lên, bảo về quê mùa đông không có rau gì…
Đúng là mùa đông không có rau.
Nhưng lại có sữa bò thơm ngậy, bánh bao nóng hổi, bún gạo ngon tuyệt, còn có canh tuyết nhĩ và bánh gạo nếp bên cạnh nữa…
Nhưng mà… bụng thì thật sự đã căng tròn rồi!
Ba mẹ con mắt rưng rưng, mỗi người một muỗng, chậm rãi đến giọt nước lèo c.uối cùng cũng vét sạch.
…
Lần này thì đúng là không thể ăn thêm nữa rồi.
Tống Đàm vội lấy mấy viên sơn tra hoàn mà bác sĩ Quách đưa trước đó, mỗi người một viên: “Giúp tiêu hóa nè, không thì lát nữa bụng đầy chịu không nổi đâu… Ôi tiếc ghê! Bánh gạo hấp xốp mềm thơm ngọt, ăn suốt một năm còn chưa chán, chị thật muốn để mấy người nếm thử đấy.”
Cô vừa nói, vừa nhanh nhẹn nhón lấy một miếng cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm, làm ba mẹ con bên kia đang ngậm viên sơn tra hoàn càng nuốt nước bọt rõ rệt.
Nhưng lần này, đến cả Ngô Lan cũng lắc đầu cương quyết: “Không được đâu, không được đâu, ăn nhiều thế này rồi, lát nữa đầy bụng thì sao…”
Nhìn thấy hai cô bé cứ sờ bụng mãi, lại hỏi sáng nay chúng đã ăn những gì, Ngô Lan bắt đầu do dự:
“Đàm Đàm, hay con đưa tụi nhỏ sang chỗ bác sĩ Quách làm cái thủ thuật xoa bóp đi, không thì trẻ con đâu biết nói, lỡ đâu lát nữa đau bụng thì phiền.”
Thao Dang
Tống Đàm liếc nhìn Trương Yến Bình: “Anh Yến Bình, hay anh đưa mọi người qua nhé?”
Trương Yến Bình sờ sờ mặt: “Thôi thôi, anh còn phải dọn đồ, chuẩn bị một phần quà cho Quách Đông nữa, em đưa đi đi.”
Xác định mối quan hệ yêu đương rồi, Tết đến anh ta cũng nên chuẩn bị một chút. Dù Quách Đông đã nói không cần đến nhà gặp mẹ cô ta, nhưng quà cáp bên này anh ta cũng phải lo chu đáo.
Lúc này là lúc nên tính toán lại xem thưởng Tết có món gì chia ra được.
Tống Đàm gật đầu: “Được. Thím Cổ Lệ, tôi dẫn mọi người đi khám thử y học cổ truyền đặc trưng chỗ chúng tôi nhé! Ở chỗ thím khám bệnh là đến bệnh viện à? Hay cũng có mấy phòng khám đặc biệt kiểu địa phương?”
A Y Cổ Lệ bật cười: “Thật ra chúng ta không sao đâu, hai đứa nhỏ bình thường ăn thịt bò thịt cừu nhiều, tiêu hóa tốt lắm.”
Tuy là nói vậy, nhưng có vẻ vì hiếu kỳ nên cô ta vẫn đứng dậy đi theo Tống Đàm.
Tiện thể đáp lại: “Bên tôi cũng đến bệnh viện là chính, bệnh viện cũng nhiều. Nhưng có cái là nhiều chỗ xa lắm, lái xe đi mất cả khúc.”
Dù sao thì ở vùng biên, đất đai bao la quá chừng mà.
Tống Đàm vừa dẫn họ vừa để gió thổi nhẹ bụng cho tiêu, cảm giác tức bụng cũng đỡ đi nhiều. Lúc này cô vừa đi vừa giới thiệu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1183-van-con-an-them-duoc-mot-chut.html.]
“Bác sĩ ở làng tôi cũng là con gái, nhìn còn trẻ, nhưng rất có kinh nghiệm. Viên sơn tra mọi người vừa ăn chính là cô ấy làm đấy, tiêu thực hiệu quả lắm.”
“Thật ra không nhất thiết phải khám gì đâu, chủ yếu là đi dạo một chút, vận động nhẹ sẽ giúp tiêu hóa nhanh hơn.”
“Không sao đâu.” A Y Cổ Lệ bật cười: “Tôi thích Đông y. Ở chỗ tôi mỗi năm đều có thương lái đến thu mua Y Bối Mẫu đấy, tôi cũng biết sơ sơ về Đông y.”
Hai cô bé đi bên cạnh thì mắt cứ đảo quanh, lúc thì nhìn rừng trúc, lúc lại nhìn ao cá, rồi lại nhìn mấy cái nhà kính trắng toát, cái gì cũng thấy mới lạ.
Tống Đàm tiếp tục giới thiệu:
“Trong rừng tre có thể đào măng, lát nữa nếu không lạnh lắm thì chúng ta thử một chút nhé.”
“Trong ao có thể câu cá, cá ở đây rất ngon, mọi người có thể thử tự câu lấy.”
Tuy ao đã vét rồi, nhưng vẫn để lại một ít cá.
“Trong nhà kính có trồng dâu tây, dưa leo với dưa hấu, nhưng mà giờ mọi người ăn nhiều quá rồi, để chiều bụng trống hãy ăn tiếp. Tôi đảm bảo, còn ngon hơn mấy món hồi sáng nữa!”
Mà mấy món hồi sáng đã là những thứ ngon nhất mà ba mẹ con từng được ăn rồi ấy chứ! Nếu còn ngon hơn cả vậy nữa…
Ba mẹ con liền đứng sững lại.
Cứ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc cả nhóm đã tới phòng khám.
Giữa mùa đông giá lạnh, Quách Đông đang sưởi bên bếp lò, tay ôm quyển sách, trước mặt là một đống dược liệu.
“Bác sĩ Quách, cô đang làm gì đấy?”
Quách Đông đặt sách xuống: “Chỗ đồi cô nhận thầu tuy đã được cải tạo lại rồi, nhưng mùa xuân năm sau chắc chắn sẽ có mấy loại rau dại mọc lên. Tôi đang xem sách, định nhắc cô lát nhớ đi đào về làm trà dược.”
Rau dại thì luôn mọc sớm, nhưng mấy loại lưa thưa, ít người để ý trên núi, Tống Đàm vốn chẳng có ý định thu hoạch để bán.
Giờ nghe Quách Đông bảo cần dùng, cô liền gật đầu ngay:
“Được thôi, đi mà hái, hái xong bọn tôi cũng chuẩn bị gieo vụ xuân luôn.”
Còn chuyện trà thuốc gì đấy thì cô không hỏi. Dù sao bác sĩ Quách mà có đồ tốt thì chẳng bao giờ quên phần của mọi người.
Danh tiếng của cô ấy, cũng là từ từng thùng trà thanh nhiệt giải nhiệt mùa hè mà dựng nên đấy thôi.
Giờ thấy Tống Đàm dắt theo ba người lạ mặt, nhìn qua liền biết là con dâu và cháu ông chú Bảy.
Nghĩ đến việc Trương Yến Bình giờ trông cậy vào gia đình này, Quách Đông cười càng thêm thân thiện:
“Có chuyện gì vậy? Ai thấy không khỏe à?”
“Không đâu.” Tống Đàm dở khóc dở cười nói:
“Chú Tống bảo họ ăn sáng no nê ngoài phố rồi mới về, ai dè về lại uống sữa bò, ăn bún gạo, bánh bao hấp …”
Ối trời ơi!
Quách Đông lập tức hiểu ra, giờ chỉ biết nhìn ba mẹ con kia dở khóc dở cười:
“Trời ạ, mấy người nghĩ gì vậy chứ? Có đào tiên trong tay mà không ăn, lại chạy đi ăn hàng bên ngoài… uổng ghê!”
“Hôm qua tôi còn nghe nói ông chú Bảy hái sẵn một quả dưa hấu mang về, định để mọi người nếm thử… Giờ thì hay rồi, dưa chắc khỏi ăn luôn rồi nhỉ?”
Ai mà chẳng tiếc?
Đừng nói A Y Cổ Lệ, ngay cả hai cô bé cũng thở dài một cách buồn rầu.
Quách Đông vươn tay về phía hai bé gái:
“Lại đây, cô sờ thử bụng xem có đầy quá không nào. Nếu có, lát nữa cô xoa vài huyệt giúp tiêu hóa nhanh hơn nhé.”
Cô ta nhìn đồng hồ, rồi tự tin mỉm cười:
“Nghe lời cô, lát nữa đến trưa tiêu hóa hết là lại ăn cơm tiếp được rồi.”
“Không thì phải đợi đến chiều đấy nha!”