Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1159: Anh chỉ muốn nói những lời này thôi sao?
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:59
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần này thả lồng bắt cá, để chuẩn bị đồ mang về cho chàng rể tương lai cùng mấy cậu trai trẻ, Tống Tam Thành chơi lớn, dùng hẳn một cục thịt heo làm mồi!
Sáng sớm, cả làng vẫn còn chìm trong màn sương dày đặc, ông đã nóng lòng không chịu được, xỏ ủng dày, lái chiếc xe ba bánh, đưa theo Tống Đàm và Kiều Kiều ra đến ao cá.
Hồi hè, ao đã được tát một lần bán cá, sau đó suốt nửa năm trời chỉ thả cá nuôi tự nhiên. Đám cá giống thả thêm lúc đó giờ điên c.uồng lớn lên, đến mức mùa sinh trưởng, Trương Vượng còn phải thả cả cỏ xuống ao cho chúng ăn.
“Trời lạnh thế này không gọi mấy người đến câu nữa, không biết cá trong đấy có lớn lên nổi không…”
Tống Đàm thì tràn đầy tự tin: “Ao nhà mình nước sạch thế cơ mà, nuôi nửa năm cá rô phi cũng phải được hai lạng rồi, bắt về ăn là vừa ạ.”
Chỉ tiếc là: “Hai lạng thì bán chẳng được giá…”
Nghe vậy, Tống Tam Thành cũng sững ra: “Gì cơ? Mình bán cá theo con à?”
Tống Đàm lắc đầu: “Nếu nó lớn được một cân, không phải mình có thể nói là cá nuôi mấy năm rồi sao!”
Kiều Kiều tò mò hỏi: “Có ai hỏi chuyện đó thật ạ? Cá chỉ nuôi nửa năm không bán được sao?”
Ơ thì... Tống Đàm nhớ tới ông chủ Thường giàu có ở xa và lão Triệu nhiệt tình gần đó, bỗng chốc im lặng.
Tống Tam Thành ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cá trắm chắc được một cân rồi đấy! Cá trắng nhỏ chắc cũng nhiều… còn cả tôm nữa, ôi trời, các con đều thích ăn tôm, ao nhà mình tôm nhỏ nhiều cực!”
Ông bước xuống xe, mặt đầy mong chờ: “Cha dùng cả thịt làm mồi rồi, không biết lồng cá có dính được con nào không…”
Đôi ủng lội xuống mép ao, ông kéo lên dây lồng cá bị đè bằng đá to.
Khi dây ngày càng căng, chiếc lồng trong nước cũng dần hiện ra, theo đó là lực kéo ngày càng nặng…
“Mau mau mau!” Tống Tam Thành sốt ruột: “Sao cha thấy nặng thế nhỉ, không chừng đầy lồng rồi cũng nên?”
Tống Đàm không nói nhiều, lập tức lao vào cùng kéo lên, và trời ơi, đến lượt Tống Tam Thành nghẹn lời.
Nặng cái gì chứ? Rõ ràng là đầy ắp cá!
Cả đời chưa từng thấy mẻ lưới nào được như vậy, ông lập tức mừng như điên, rồi buông tay ra: “Tống Đàm, Kiều Kiều, hai đứa giữ chắc nha! Cha quay video cái đã!”
Tống Đàm bó tay, đành phải kéo lồng lên bờ theo ý ông, nhưng lúc Tống Tam Thành định đổ cá ra đất quay video thì cô kiên quyết ngăn lại:
“Trong này cá to cá nhỏ, tôm với cá lẫn lộn hết, đổ ra đất lát nữa dọn kiểu gì ạ? Về nhà cha quay cho tử tế đi.”
Sau đó cô còn nghiêm túc nhìn lại, mới hài lòng nói: “Tôm nhỏ khá nhiều, lát nữa lấy phần mang cho Lục Xuyên.”
Tống Tam Thành gật gù, chàng rể tương lai mà, đương nhiên phải khác biệt với người khác.
Ông còn dặn: “Tôm nhà mình ra khỏi nước sống không lâu đâu, bơm ô-xy cũng không ăn thua. Giờ còn sớm, về nhà xử lý tôm trước đi, nhờ ông chú Bảy chiên lên hoặc sấy khô để mang đi.”
“Được ạ.”
Loại tôm nhỏ trong ao ở đây đúng là như thế, mà nhiều thế này, nếu nuôi sống trong thùng thì chẳng để nổi trong cốp xe, tốt nhất là sơ chế cho gọn.
Còn cá thì vẫn giữ được lâu hơn một chút.
“Giữ gì nữa!”
Ông chú Bảy chỉ vào chiến lợi phẩm đầy ắp: “Tôm thì xử lý trước, lúc còn tươi ta chiên liền cho. Mấy con cá trắng nhỏ cũng phân ra luôn, sau sấy khô để dùng dần cũng tiện.”
Thao Dang
“Chứ đừng nói xe có chở nổi hay không, mấy cái bếp bé xíu trong thành phố ấy ta lạ gì! Làm tanh nồng cả nhà, dọn dẹp thì khổ thân.”
“Cá rô phi với cá trắm thì nuôi sống được, Tống Đàm con chuẩn bị cho họ vài cái thùng, mang về ăn dần hai hôm vẫn còn tươi, đừng giữ lâu quá, giữ lâu là cá gầy đi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1159-anh-chi-muon-noi-nhung-loi-nay-thoi-sao.html.]
Về ăn uống, thì ông chú bảy là người có tiếng nói tuyệt đối, thậm chí còn sai bảo cả Kiều Kiều đi lấy dưa cải: “Cho mỗi người họ một hộp, cái cá trắng nhỏ này xào với dưa cải, khỏi phải nói ngon đến mức nào! Ớt cũng gói thêm một ít!”
Rõ ràng là sắp chia tay, nhưng cả đám lại chẳng có chút buồn thương ly biệt nào, trái lại còn tất bật náo nhiệt vô cùng.
Người hiếm khi bị Lục Xuyên lôi dậy được như Tần Vân, giờ vừa lóng ngóng phụ giúp vừa cảm động đến sắp khóc:
“Không dám tưởng tượng đem mấy nguyên liệu này về nhà vợ, cô ấy sẽ khen tôi tới mức nào nữa…”
“Đúng vậy đúng vậy… Tết năm ngoái cha vợ tôi lấy trà tôi mua cho mà đãi khách, ôi! Tôi nhất định là con rể tốt nhất trong vòng mười dặm tám làng rồi!”
“Ít nói nhảm.” Lục Xuyên nói: “Mau đi lấy giỏ cho Kiều Kiều, đi hái dâu tây.”
“Cái việc này tụi tôi không làm được đâu.” Tần Vân rất tự biết thân biết phận: “Dâu tây thơm như thế, cậu bảo tụi tôi đi hái, hái được bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu… Thôi thôi thôi, hai người đi đi, cậu với Tống Đàm đi chung, tụi tôi ở lại làm chân sai vặt.”
“Cậu xem bọn tôi có tình nghĩa không? Còn không phải đang tạo không gian cho thế giới hai người đấy sao?”
Lục Xuyên: …
Thế giới hai người gì mà lại ở trong nhà kính chứ!
Nhưng, cũng đúng là không thể trông mong gì ở bọn họ.
Anh tìm được mấy cái giỏ nhỏ, nhưng lại bị Tống Đàm gọi lại: “Lấy mấy cái hộp đóng gói kia đi. Mọi người mang về chưa chắc là để ăn, chắc còn phải đem đi biếu nữa, dùng hộp đóng gói trông lịch sự, giữ được lâu hơn.”
Lục Xuyên gật đầu, rồi ôm một chồng hộp theo Tống Đàm bước vào nhà kính.
Mùi ngọt ngào của dâu tây thật sự quá sức mê hoặc, hiện giờ lứa mới đã chín, cả không gian kín tràn ngập hương thơm nồng nàn, không có chút tự chủ là không chịu nổi thật.
Hai người mỗi tay cầm một hộp, tay còn lại thì hái dâu. Lứa dâu mới rõ ràng sản lượng rất khá, hai người ngồi xổm trước luống, cảm giác thu hoạch thật sự rất vui.
Tống Đàm còn cười lên: “Đến Tết anh quay lại, có rảnh thì làm cho em vài món tráng miệng từ dâu tây được không?”
“Ừm.” Lục Xuyên gật đầu: “Được, dạo gần đây anh học được vài món, về thủ đô sẽ thử làm, kem dưa hấu ăn ngon không?”
“Ngon lắm!” Tống Đàm nhớ lại hương vị đó, liền gật đầu.
Thực ra kem dưa hấu là hợp nhất với lò sưởi, nhưng lần này vướng tiệc sát trư thái, việc quá nhiều, Lục Xuyên chẳng có thời gian mà làm cho tử tế.
Lục Xuyên “ừ” một tiếng, hiển nhiên là đã có kế hoạch trong lòng.
Nhưng mà…
“Lục Xuyên.” Tống Đàm bỗng gọi anh một cách đầy thân mật, sau đó nghiêm túc nhìn qua: “Sắp phải chia tay rồi, anh chỉ muốn nói những chuyện này thôi sao?”
Lục Xuyên trầm mặc một thoáng.
Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng đặt hộp đóng gói trong tay xuống đất, sau đó quỳ một gối xuống, để mặc lớp bùn đất ẩm ướt thấm vào đầu gối, thân người từ từ nghiêng về phía trước.
Thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc ấy.
Tống Đàm thấy khuôn mặt anh càng lúc càng gần, làn da trắng ngần như ngọc lạnh thoáng lên một vệt đỏ nhàn nhạt.
Đôi mắt kia chất chứa biết bao tình cảm nhìn thẳng vào cô, lông mi khẽ run, nhưng ánh mắt lại dũng cảm.
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng lại như chẳng bất ngờ gì mấy. Trong lồng n.g.ự.c như có hương thơm ngọt ngào của dâu tây lan tràn, cả người bồng bềnh như bay.
Giây tiếp theo, cô nhắm mắt lại.
Có đôi môi nóng bỏng đặt xuống.