Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1006: c.uộc Bình Chọn sắp kết thúc.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:14:05
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối diện với mỹ thực ngay trước mắt, người bạn mới của Lý sư phụ ngửa cổ nhìn hai gã to con phía trước, rõ ràng chỉ cần hai miếng là hết cái bánh bao, ấy vậy mà lại cố tình ăn từng miếng nhỏ, nhai chậm rãi…

“Ực…” Anh ta nuốt nước bọt cái ực.

Một lúc sau, bản năng hóng chuyện bao năm thôi thúc anh ta phải vùng lên, liều mạng chen chúc về phía trước, miệng không ngừng la hét:

“Bánh bao! Tôi cũng muốn ăn bánh bao! Củ cải, tôi cũng phải mua củ cải!”

Nhưng mà… chướng ngại vật phía trước quá đông, thảm nhất là có người còn mang theo cả đạo cụ cản đường, không những chắn lối mà còn hô to:

Thao Dang

“Cẩn thận cẩn thận! Đụng hỏng thiết bị là cả chục vạn đấy!”

“Đúng thế! Coi chừng cái máy ảnh của tôi, mấy vạn tệ đấy…”

“Ê ê ê! Đây là đạo cụ đắt tiền đấy, đừng chen nữa…”

“Giám khảo… thầy cô ơi… mình kéo dài cả tiếng rồi, hay là đi thôi chứ?”

“Thầy cô đừng ăn nữa… ăn nữa bụng không chịu nổi mất…”

Cả đám người mỗi lúc một ồn ào, không khí càng thêm căng thẳng. Nhìn cái quầy hàng bé tí mà người ta chen chúc như thủy triều, ai nấy đều rướn dài cổ, chỉ hận không có khinh công mà bay lên xem cho rõ…

Đúng lúc ấy, từ trung tâm có người hét to:

“Ai da! Ăn hết sạch rồi! Cái gì cũng chẳng còn nữa!”

Khoảnh khắc đó, chẳng rõ tâm trạng người bạn mới là thất vọng hay buồn cười, chỉ biết bản năng bật lên một câu:

“Tôi không tin! Vậy đưa cho tôi mấy cái lá cải thảo già, tôi mang về nhúng lẩu còn hơn!”

Câu nói vừa dứt, cả hiện trường đột nhiên im lặng.

Ngay sau đó, vô số cánh tay từ đám đông vươn ra:

“Cho tôi với!”

“Cho tôi nữa!”

“Cho tôi thêm một cái!”

“Ơ?” Kiều Kiều đứng giữa quầy bối rối giơ lên mấy cọng lá cải già héo rũ trong tay:

“Cái này ạ? Mấy người cũng lấy luôn hả? Lúc nãy bánh bao không đủ, chẳng phải các cô các bác đã dùng lá non c.uộn tương ớt ăn rồi sao?”

Mọi người: …

Nói gì thì nói, dù có mất hết lý trí, thì nhìn ba cái lá cải già vàng úa, héo rũ như giẻ rách trong gió, mang ra chợ cũng bị các bà nội trợ lườm nguýt hất xuống, chẳng ai thèm cân…

Ngay lập tức, cả đám người đồng loạt ủ rũ chán nản.

Mà lúc này, trong khu hội chợ, những gian hàng xung quanh cũng bắt đầu rộn ràng trở lại:

“Này? Chẳng phải đây là khu bình chọn gì đó à? Sao nhiều quầy vắng ngắt thế?”

“Đúng đó, không phải còn có bình chọn công khai nữa sao… À! Tôi hiểu rồi, chắc là tự mình nếm thử rồi tự đánh giá chứ gì!”

“Phải đấy, có lý lắm! Như vậy khỏi bị ảnh hưởng bởi lời nhân viên quảng cáo mà cho điểm không khách quan…”

“Nhưng mà làm vậy có cần thiết không? Bình chọn công khai có mấy ai quan tâm đâu…”

“Sao mà không cần chứ? Bây giờ mạng xã hội là quan trọng nhất mà. Này, thử miếng bắp nướng này xem! Ý tôi là, bình thường có ai biết mấy giống cây đang hot giờ đều là được giải vàng, giải bạc từ mấy c.uộc bình chọn kiểu này đâu?”

“Chà! Bắp ngon ghê! Này, cậu cũng thử miếng đi!”

“Đấy, tôi mà không đọc trên trang chủ thì cũng chẳng biết mấy giống cây ăn quả đang bán giá trên trời toàn là loại được giải ở đây đấy!”

Tại khu gian hàng Nam số 7A, bỗng chốc cả một đám đông nhốn nháo, mấy nhân viên mặc đồng phục các gian hàng chợt hoàn hồn, bừng tỉnh:

“A a a! Xong rồi, khoai tây nhà mình phải nướng lên mới ngon mà chưa nướng kìa!”

“Rau xanh nhà tôi phải xào với dầu hào mới ngon, chưa làm kịp!”

“Bắp! Bắp của tôi, đừng để cháy mất!”

“Mau mau mau, tôi quên mất còn có phần bình chọn công khai nữa chứ…”

Mọi người vội vã tản ra, đám đông hóng chuyện cũng dần giải tán. Đến lúc rời đi, bỗng có người hỏi to:

“Ơ, cái… cái bánh bao, bánh c.uộn kia, là gian hàng nào vậy?”

“Phải đấy, là gian hàng nào? Ăn cũng ngon phết mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1006-c-uoc-binh-chon-sap-ket-thuc.html.]

“Có link mua không? Tôi muốn đặt vài gói bột về làm thử…”

Vừa mới được nghỉ ngơi, tinh thần Dương Chính Tâm bừng tỉnh, vội vàng kéo cao giọng hét to:

“Khu Tây! Khu Tây B18 và B23! Bánh bao, bánh c.uộn đều là chỗ đó đấy!”

Sau đó, cậu ta còn ấm ức xoa bụng:

“Tôi thấy tôi còn chưa no nữa…”

Kiều Kiều trừng mắt nhìn, không đồng tình chút nào:

“Anh ăn rồi! Em tận mắt thấy anh ăn hai cái bánh bao rồi mà!”

Dương Chính Tâm cũng kêu lên oan ức:

“Nhưng anh c.uộn mười mấy cái bánh c.uộn rồi, mà chưa được ăn miếng nào! Anh còn để dành chỗ trong bụng đó, giờ trống rỗng luôn này!”

Tống Đàm nhìn một đống bừa bộn trên bàn, nghe bọn trẻ con cãi vã mà càng thêm đau đầu, vội vàng thúc giục:

“Mau mau, thu dọn đồ đạc đi! Rửa bếp, rửa nồi rồi đem trả lại!”

“Dạ!”

Kiều Kiều lập tức ngừng cãi vã, ngoan ngoãn quay sang dọn dẹp.

Thấy hai người kia đều lo dọn đồ, mà bản thân cũng chẳng muốn về lại gian hàng nhà mình, Dương Chính Tâm ngẩn ra một chút rồi cũng lặng lẽ xắn tay áo phụ giúp.

Lúc này, Tống Đàm nhìn đám phóng viên còn đang dọn dẹp lề mề và mấy vị giám khảo mãi chưa chịu rời đi, nghĩ một chút, rồi chân thành nói:

“Các cô, các chú, không phải chúng cháu từ chối đâu, thật sự là mùa đông năm nay không còn hàng để bán nữa. Hay là thế này, đây là link gian hàng trực tuyến và phòng livestream của bọn cháu, nếu sau này có sản phẩm mới hay còn hàng tồn, mọi người có thể đặt hàng ở đó.”

Mọi người sửng sốt một chút, rồi lập tức rút điện thoại ra:

“Tôi! Tôi! Tôi add trước!”

Đám giám khảo cũng không chịu thua, cẩn thận hỏi thêm:

“Cô bé, ông già nhà cháu, lão Tống, còn đang ở nhà cháu à?”

Tống Đàm ngẩn người, sau đó bật cười:

“Vâng ạ! Giáo sư Tống bảo sang năm sẽ dẫn sinh viên tới nhà cháu thực tập.”

Mọi người nghiến răng:

Gì mà thực tập chứ? Người ta sớm đã có được giống tốt trong tay rồi, thực tập thực tiếc cái gì, chẳng qua là để tiện chiếm chút lợi thế thôi! Đúng là không biết xấu hổ mà!

Bà lão giám khảo bỗng tò mò:

“Ta thấy trên mấy bản báo cáo xét nghiệm đợt này, các loại nông sản của các cháu… dữ liệu có vẻ đặc biệt lắm nhỉ? Chẳng lẽ… đều là…”

Bà nói đến đây liền ngừng lại.

Thật sự mà nói, các chỉ số kiểm nghiệm này quá sức lý tưởng, mỗi chỉ tiêu đều chỉ cao hơn chút xíu so với các mẫu khác, không ai nổi bật áp đảo tuyệt đối. Nhưng vấn đề là cây nào, quả nào, rau nào cũng có mấy chỉ tiêu vượt trội!

Mà điều quý nhất, chính là… sự cân bằng tuyệt đối!

Người làm nghề cả đời như bọn họ đều hiểu rõ, muốn đạt được sự cân bằng này, còn khó hơn cả làm ra một chỉ tiêu đột phá!

Nghe đâu ban đầu đưa lên còn có bộ số liệu cao hơn nhiều, c.uối cùng bị ép quay về đưa bản "thực tế" này. Ban đầu bà cũng không tin lắm, nhưng bây giờ ăn thử rồi mới biết… thế nào mà không phải thật chứ?

“Chẳng lẽ… để thuyết phục mọi người, các cháu còn dám làm giả số liệu?”

Tống Đàm nghĩ ngợi một chút, báo cáo ấy đâu phải cô làm, hình như là giao cho bí thư Tiểu Chúc, mà cô ấy lại nhờ giáo sư Tống. Giáo sư Tống nộp rồi bị trả về, c.uối cùng là Yến Nhiên làm…

Trong báo cáo có cái gì ấy nhỉ?

Dù sao hồi đó cũng gửi đi đủ loại mẫu, đều là loại có thể ăn được, cô cũng không bận tâm lắm. Nhưng mà cô nhớ rõ một chuyện:

“À… có phải là cái báo cáo có chỉ số kém nhất không ạ? Mấy cái đó là chọn từ đợt quả xấu đấy, nhưng thực ra ăn cũng chẳng khác gì mấy đâu ạ.”

Linh khí thì cô tưới rất đồng đều, nhưng mà… giống cây khác nhau, bản thân chúng cũng có chênh lệch mà!

Bà lão thở dài một tiếng, thần sắc trở nên phức tạp.

c.uối cùng, bà cũng cười:

“Thôi, thôi, ăn uống nhà cô cũng đủ rồi. Năm nay, c.uộc bình chọn Hậu Tắc về rau quả, c.uối cùng cũng có chút thành tựu đáng để trưng bày rồi!”

Bà than thở:

“9.5 điểm mới đạt chuẩn Huy chương Vàng, mấy năm nay toàn để trống chẳng ai đạt nổi. Còn điểm số năm nay… ta nghĩ, không cần hỏi lại đâu.”

Loading...