Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 589: Cuộc sống của phú nhị đại.

Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:16:52
Lượt xem: 230

Bây giờ thì khác rồi, danh tiếng của nhà nông vui vẻ nhà họ đã lan xa, lượng khách lúc nào cũng đông đúc, chẳng cần phải bán lỗ để câu khách nữa.

Còn chuyện sao không thi vào vị trí trong thành phố này ư…

Tần Quân cười đầy chắc chắn:

“Mẹ, lúc đó con đúng lúc gặp trường bên kia mới xây, đang thiếu giáo viên. Còn nếu đổi thành trường trong thành phố, người ta toàn quan hệ cứng lắm, chưa chắc con đã chen vào nổi đâu?”

Một màn nói dối tài tình, cuối cùng cũng giải quyết được thắc mắc của mẹ anh ta lúc này.

Bà nhớ lại những bát cháo rau dại, mật ong được gửi về hồi mùa xuân, lại nghĩ đến mấy thứ lẻ tẻ mà con trai gửi về như trà, đào…, trong lòng bỗng tràn đầy mong đợi.

Lúc này, Tần Quân mới có thời gian ra sân sau tìm cha mình.

Chân cha anh ta không tiện đi lại, lúc này đang ngồi trên hành lang sau nhà, nhắm mắt nghe sách nói

[Trương Cường ha ha cười lớn: “Hôm nay ta sẽ để các ngươi chứng kiến Cửu Chuyển Hóa Long Quyết của ta! Hôm đó các ngươi không coi ta ra gì, hôm nay ta sẽ để các ngươi phải ngước nhìn.”]

Tần Quân: …

Anh ta ngắt lời cái đoạn thoại kỳ quái này, vừa tạm dừng vừa gọi: “Cah.”

Cha Tần mở mắt, thấy con trai liền ngạc nhiên vui vẻ, kêu lên một tiếng: “Ôi chao, ba tưởng phải hai tiếng nữa con mới về tới nhà đấy! Chà, công việc này tốt thật, nhìn con có vẻ được bồi bổ hẳn lên!”

Rõ ràng là nhìn thấy khí sắc của anh ta thay đổi rồi.

Sau đó, ông còn hơi tiếc nuối: “Nhưng sao trường mới lại bận vậy? Sắp tháng tám rồi mà giờ mới được nghỉ hè, có phải họ đang bắt nạt giáo viên mới vào không?”

Một lời nói dối cần dùng cả ngàn câu để bù đắp, điều này Tần Quân cuối cùng cũng thấm thía rồi.

Chỉ thấy anh ta cười tự nhiên: “Chủ yếu là vì bài thi của học sinh, rồi kế hoạch cho năm học mới, đều phải bàn bạc dần dần, nhưng mà căng-tin của bọn con miễn phí.”

“Thế thì cũng được đấy.” Cha Tần không hiểu lắm về nghề giáo viên, nhưng nghĩ lại thấy con trai còn chưa được biên chế, thể hiện tốt một chút cũng là điều nên làm, nghỉ hè ngắn đi chút cũng là để sau này có lợi hơn mà.

Vậy nên ông nhanh chóng thông suốt.

Nhưng lại nhớ ra một chuyện khác: “Thế trường con khai giảng ngày 1 tháng 9 hả?”

Tim Tần Quân khẽ run.

Những ngày tháng làm không công vất vả cho nhà mình mà chẳng có lương bỗng hiện ra trước mắt.

Anh ta vội vàng nói: “Trường học bình thường là khai giảng ngày 1 tháng 9, nhưng giáo viên bọn con thì chưa chắc, có khi giữa tháng tám đã phải đến trường để chuẩn bị cho năm học mới rồi…”

Tống Đàm đã nói là cho nghỉ một tháng, thì ít nhất cũng được hai mươi bảy, hai mươi tám ngày, anh ta chỉ có thể ở nhà chờ thôi…

Nhìn túi hành lý với số tương ớt, dưa muối và trà còn lại chẳng bao nhiêu, Tần Quân thở dài, bắt đầu hoài niệm những bữa ăn trước đó rồi.

Con trai đi đường xa về mệt mỏi, cha Tần cũng xót ruột, lập tức nói: “Ở nhà không có việc gì, con đi nghỉ ngơi đi! Giữa cái nóng thế này, đi đường về chẳng phải mệt lắm sao!”

Tần Quân thở phào một hơi, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ phía sau Nhà Nông Vui Vẻ để nằm xuống.

Thao Dang

Phải nói thật, dù rất nhớ đồ ăn và môi trường nhà Tống Đàm, nhưng về nhà lại mang đến một kiểu thư giãn và an ủi tinh thần khác…

Anh ta nhắm mắt, mơ màng một lúc đã ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, trời đã hơi chập choạng tối, nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi tối!

Một giấc này quả thực ngủ quá lâu!

Tần Quân chỉnh lại quần áo một chút, rồi mới đi ra ngoài.

Vừa bước đến sân trước, anh ta đã thấy Nhà Nông Vui Vẻ sáng rực đèn, tiếng người huyên náo, phục vụ và khách khứa đi đi lại lại trong hành lang, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!

Không biết tại sao, tim anh ta bỗng đập thịch một cái.

Và ngay giây tiếp theo, linh cảm này đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vừa lúc đó, mẹ Tần đang bận rộn cũng nhìn thấy anh, lập tức gọi lại:

"Tần Quân à, đừng có rảnh rỗi nữa! Bếp sau đang bận túi bụi, con vào giúp một tay đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-589-cuoc-song-cua-phu-nhi-dai.html.]

Tần Quân: … Anh ta biết ngay mà!!!

Đợt mang thức ăn này kéo dài đến hơn tám giờ mới tạm ngưng. Tần Quân tay bưng khay chạy đi chạy lại, cảm giác hai chân sắp gãy ra đến nơi.

Anh ta thở hắt ra, đứng trước mặt mẹ mình:

"Mẹ à, kinh doanh thì cũng không thể bắt người ta làm việc đến kiệt sức như thế này chứ… Sao mẹ không thuê thêm nhân viên?"

"Con tưởng mẹ không muốn chắc!"

Mẹ Tần cũng tiếc nuối lắm:

"Bây giờ đâu dễ gì tuyển người. Với lại, nhà mình chỉ có một tiếng rưỡi cao điểm buổi tối, những lúc khác nhân viên dư dả lắm rồi. Nếu thuê thêm thì chẳng phải họ cũng chỉ ngồi chơi à?"

"Đúng rồi, nói mới nhớ, con còn trẻ, sức dài vai rộng, sáng mai bốn giờ nhớ đi chợ mua thực phẩm nhé! Heo với gà bên vườn cần ăn rất nhiều cám mỗi ngày…"

Nhà hàng ở vùng hẻo lánh, những loại thức ăn gia súc giá rẻ này không nằm trong danh sách giao hàng của nhà cung cấp.

Vừa nghe xong, chân mày Tần Quân đã nhăn tít lại đầy đau khổ.

Mẹ Tần khẽ ho một tiếng, cũng cảm thấy có hơi áy náy khi vừa thấy con trai về nhà đã bắt làm việc quần quật. Nhưng mà…

Thật sự hết cách rồi!

Nhà hàng này đúng là nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, muốn thuê người cũng khó lắm chứ bộ!

Bà chỉ có thể vỗ về:

"Đừng có mặt nặng mày nhẹ. Sau này chỗ này chẳng phải cũng thuộc về con sao? Tiền kiếm được cũng là của con mà? Nhà mình chỉ có một mình con là con trai thôi đấy!"

Tần Quân: …

Nhưng mà người thừa kế tương lai của cái nhà hàng này hiện tại đã mệt rã rời, sống dở c.h.ế.t dở rồi! Có cái sản nghiệp này cũng vô dụng thôi!

Chưa nói đến niềm vui khi được về nhà, tóm lại là tối nay có mấy bàn khách ở lại đánh bài trong trang trại. Mẹ Tần thấy vậy nên cho nhân viên về hết, tự mình ở lại trông coi. Tần Quân không đành lòng để bà thức một mình.

Thế là… cả nhà ngủ hết rồi, còn anh ta thì phải thức tới tận mười hai giờ mới được giải thoát.

Sáng sớm đi mua đồ ăn, về nhà tranh thủ ngủ bù, đến mười giờ mới lết ra khỏi giường với một cơ thể đau nhức rã rời…

Nói thật, mấy tháng ở nhà Tống Đàm, kể cả lúc bận bán đào đến mức phải lên núi giúp hái, cũng chưa từng cực khổ như bây giờ!

Vậy có phải nhà hàng này kiếm được tiền không?

Chắc chắn là có, còn kiếm được không ít nữa!

Nhưng mà, có nhà giàu nào mà khổ sở thảm thương như anh ta không?

Thà đi làm thuê cho người ta còn hơn! Ít nhất còn có lương để mà cầm tay!

Vậy nên, ngay ngày đầu tiên trở về nhà, Tần Quân đã muốn xách vali bỏ trốn rồi!

Không chỉ có anh, mà người anh em cùng cảnh ngộ – Trương Yến Bình cũng đang trải qua những ngày tháng gian nan không kém…

Công bằng mà nói, khi về nhà, ít nhất anh ta không bị thiếu ăn. Mẹ anh ta không chỉ chuẩn bị sẵn kem dưa hấu đông lạnh, mà còn lấy đậu đũa khô Tống Đàm gửi trước đó nấu lên cho anh ta ăn. Nói chung, những thứ ngon nhất trong nhà đều dành cho anh ta hết…

Nhưng mà, dì cả tuy yêu thương con cái, nhưng cũng không có nghĩa là nuông chiều quá mức. Nếu không thì hồi trước, bà đã không để anh ta bị Tống Đàm lôi về quê rồi.

Lúc này, dì cả sáng sớm đã mua đồ ăn về tận nhà, chỉ để gọi anh ta dậy:

"Yến Bình à, chú Ngô ở chợ đầu mối nói lớp đào tạo công chức mà con trai ổng học năm ngoái cũng khá lắm. Nếu thi viết không qua, họ còn hoàn tiền nữa! Hay là mẹ đăng ký cho con một lớp nhé?"

"Con à… Con xem con bao nhiêu tuổi rồi, vẫn chưa có công việc ổn định, sau này làm sao mà tìm được vợ hả? Người ta sau Tết đã bắt đầu ôn thi rồi, còn con thì chẳng hề sốt ruột gì cả…"

Bà lải nhải, lải nhải…

Trương Yến Bình: … Ai hiểu được nỗi khổ này?

Anh ta hoàn toàn không muốn đi mà a a a!!!

Loading...