Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1195: Có lòng bao dung. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:20
Lượt xem: 236

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người hình như đều rất vui vẻ.

Ngô Linh ngồi bên bếp lửa, ngơ ngác vừa cạy vỏ hạt dẻ, vừa nhìn c.ung Tâm Chí đang hăng say nói chuyện với những người họ hàng, mặt mày rạng rỡ, lúc thì múa tay mô tả, lúc lại thao thao số liệu, chẳng bao lâu mà trong lời nói đã vẽ ra cả một đế chế kinh doanh…

Trông anh ta có vẻ rất có bản lĩnh.

Nhưng… sao cô ta lại không thấy vui chút nào?

Cụ thể là vì sao thì cô ta cũng không nói rõ được. Chỉ cảm thấy sau khi về nhà, mình bỗng nhiên nảy sinh tâm lý so đo vô lý, đột nhiên thấy bạn trai thế này không ổn, chỗ kia cũng chẳng đúng, thậm chí giờ nhìn anh ta nói chuyện...

Thấy chưa! Đến trong lòng cô ta cũng bắt đầu cho rằng anh ta chỉ là “nói cho sướng miệng” thôi!

Ngô Linh lắc lắc đầu, nhưng bóng mây đè nặng trong lòng vẫn chưa tan đi được. Suy đi nghĩ lại, cô ta xoay người đi vào bếp, tìm Kiều Kiều.

Cái ông anh không đáng tin của cô ta giờ chỉ lo chuyện bò dê, đã sớm chuồn mất rồi. Còn Tống Đàm thì hình như có rất nhiều kinh nghiệm xã hội, thế nhưng...

Ngô Linh lại cảm thấy chính vì nghe lời cô ấy nói nên mới nảy sinh ra tâm lý so sánh không đâu như vậy, như vậy là không tốt. Cô ta không phải vì điều kiện hay cái gì khác mà ở bên c.ung Tâm Chí, cô chỉ muốn tìm một tình cảm chân thành và mộc mạc giống như cha mẹ mình từng có.

Mợ Hai đang loay hoay chuẩn bị đủ thứ quà Tết cho Ngô Lan thì bất chợt hắt hơi một cái rõ to.

Trong bếp, thím Liên Hoa đang nhóm lửa, Kiều Kiều từ tốn cắt rau, nắm vững thời gian nấu nướng cực kỳ chính xác.

Thấy Ngô Linh vào, cậu còn ngạc nhiên:

“Chị Linh Linh, chị vào đây làm gì vậy? Đói rồi à? Em có thể nhường một bếp cho bạn trai chị, bảo anh ấy làm cho chị ăn cái gì trước cũng được.”

Ngô Linh bật cười:

“Anh ấy thật sự biết nấu đấy! Có lần chị thèm ăn mì hồ đồ lá vừng (*), ảnh tự tay làm cho chị một chén.”

(*) 芝麻叶糊涂面 (zhī ma yè hú tú miàn) là một món ăn truyền thống của vùng Hà Nam, Trung Quốc, đặc biệt là ở nông thôn. Món này là một loại mì súp đặc, được làm từ lá vừng khô, hành lá, và các loại gia vị khác, thường được nấu với nước dùng đặc và thêm bột ngô để tạo độ sánh.

Rồi còn tranh thủ trước khi ký túc xá tắt đèn mà chạy đi đưa đến cho cô ta, khiến mấy bạn cùng phòng đều trầm trồ khen ngợi.

Chỉ là… vị thì rất thường.

Cô ta vốn định khoe khoang chút chút, nhưng Kiều Kiều căn bản không hiểu, lúc này chỉ chỉ về phía bếp còn trống bên cạnh:

“Vậy thì chị bảo anh ấy làm đi! Trong nhà còn lá vừng đấy.”

Ngô Linh lắc đầu:

“Em nấu ngon như vậy rồi, ai còn muốn ăn đồ anh ấy nấu nữa chứ? Nhưng mà… Tết rồi sao vẫn còn lá vừng được vậy?”

Thao Dang

“Là mùa hè tụi em đông lạnh lại mà.” Kiều Kiều trả lời một cách rất đương nhiên:

“Nhà bạn trai chị cũng trồng lá vừng à?”

Emmmm…

Tâm trạng Ngô Linh bỗng chốc rối loạn.

Lúc đó cô ta chỉ mải cảm động, c.ung Tâm Chí nói là mua lá vừng ngay trong đêm, cô ta cũng không để ý kỹ. Nhưng giờ ngẫm lại, lúc đó đã là mùa thu rồi, vừng thì gần thu hoạch xong cả rồi.

Nửa đêm, anh ta đi đâu mua được lá vừng? Chợ còn chưa mở cửa mà.

Còn nói là nhà trồng… không thể nào, nhà anh ta không có đất, mà anh ta lại nấu trong phòng ký túc bằng nồi điện, chẳng lẽ lại mang lá vừng từ nhà lên?

Hàng loạt nghi vấn bỗng tụ lại trong lòng, Ngô Linh khẽ mím môi, cười mà như không cười nổi nữa.

Đang nghĩ ngợi thì đầu ngón tay lại vô thức cào vào quả hạt dẻ cứng ngắc, bị Kiều Kiều bắt gặp, lập tức "a" một tiếng:

“Chị Linh Linh ơi, chị ngốc thật đấy! Ăn hạt dẻ cũng không biết.”

Trong nồi cơm vừa nấu, chưa tới lúc xào rau, Kiều Kiều rửa tay xong, dắt cô ta sang gian phòng bên cạnh đang đốt lửa sưởi ấm:

“Đây, em dạy chị!”

Ngô Linh lập tức bật cười:

“Chị biết ăn mà, chỉ là mấy quả hạt dẻ khô quá, chị lười cắn, cầm nghịch cho g.i.ế.t thời gian thôi.”

Chưa nói dứt lời thì đã thấy Kiều Kiều cầm lấy hạt dẻ trong tay cô ta, rồi bước thẳng đến chỗ c.ung Tâm Chí đang trò chuyện cùng mấy người họ hàng:

“Anh ơi, chị Linh Linh muốn ăn hạt dẻ.”

Rồi quay đầu lại nhìn Ngô Linh, mặt mũi đầy vẻ “chị thật là ngốc nghếch”:

“Chị xem, lát nữa là ăn được rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1195-co-long-bao-dung-1.html.]

Nói xong lại ung dung quay về bếp.

c.ung Tâm Chí đơ người tại chỗ.

Ngô Linh cũng đơ luôn.

Vô thức, c.ung Tâm Chí đặt lại hạt dẻ vào tay Ngô Linh:

“Em xem em kìa, anh đang nói chuyện về kế hoạch sau này, sao lại kéo cả Kiều Kiều qua đây quấy rối... Hạt dẻ ở trên bàn kia kìa, muốn ăn thì tự lấy. Anh không ăn.”

Câu này vừa nói ra, không hiểu vì sao, toàn bộ người nhà họ Tống đều nhìn sang, ánh mắt còn khá phức tạp.

Vai của Ngô Lan thậm chí còn sụp xuống một chút.

Ngô Linh cầm lấy hạt dẻ trông rất đỗi bình thường ấy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Cô ta nghĩ ngợi một lúc, rồi quay người đi tìm Kiều Kiều.

“Kiều Kiều, sao em lại đưa hạt dẻ của chị cho c.ung Tâm Chí vậy?”

Kiều Kiều rất ngạc nhiên:

“Chị không phải muốn ăn à? Loại hạt dẻ này vỏ rất cứng, cũng khó nhai, phải ngâm nước nóng mới ăn được.”

“Chị em muốn ăn thì đều là anh Lục Xuyên bóc sẵn cho, còn ngâm mềm rồi mới đưa qua, em tận mắt thấy mà.”

Ngô Linh lập tức cạn lời:

“Được rồi được rồi, hay lắm, hay lắm, trên đời này chỉ có anh Lục Xuyên nhà em là người đàn ông hoàn hảo…”

“Thì vốn là vậy mà!” Kiều Kiều dõng dạc:

“Anh ấy nói, làm bạn trai của chị là phải khiến chị sống thoải mái hơn, thú vị hơn so với khi ở một mình, vậy thì mới có ý nghĩa.”

“Nếu không thì yêu đương làm gì? Phí phạm c.uộc đời à?”

Cậu nhóc hớn hở nhếch miệng:

“Thật ra em cũng muốn yêu lắm chứ, nhưng anh ấy nói em chưa tới tuổi, giờ phải học hành cho giỏi, nên em ghi nhớ lý thuyết trước vậy.”

Câu nói còn mang đầy nét trẻ con, nhưng lọt vào tai Ngô Linh lại khiến tâm trạng cô ta ngổn ngang. Không nói đến nhân phẩm hay điều kiện gì, chỉ riêng chuyện bóc hạt dẻ thôi... sao c.ung Tâm Chí cũng tụt lại phía sau thế?

Cô ta rối bời, vô thức hỏi:

“Kiều Kiều, có phải em không thích c.ung Tâm Chí không?”

“Cũng tàm tạm, chỉ là một chút chút thôi.”

Kiều Kiều giơ tay làm động tác minh họa:

“Ban đầu là không thích nhiều lắm lắm luôn ấy, anh ta không chăm sóc chị Linh Linh, không nói chuyện đàng hoàng với em, cũng không thích em, lại còn suốt ngày khoác lác làm ăn… Hừ! Chị em từng nói đàn ông không có tiền là hay nói khoác nhất, anh ta còn không giàu bằng em nữa!”

Dù tâm trạng Ngô Linh rối ren, lúc này cũng không nhịn được bật cười:

“Em giàu á? Em có bao nhiêu tiền mà giàu?”

Kiều Kiều tính nhẩm:

“Chắc khoảng hơn tám trăm vạn, cụ thể bao nhiêu em cũng không rõ. Chị em từng nói sau Tết, đợi thầy Tần về rồi dạy em kiểm sổ sách.”

“Đúng lúc thầy Tần về quê tích lũy kinh nghiệm rồi.”

Cái người tên thầy Tần gì đó Ngô Linh hoàn toàn không quan tâm, chỉ kinh ngạc hỏi:

“Hơn tám trăm vạn? Em nói nhầm không đó, tám trăm mấy chục thôi hả?”

“Không đâu,” thím Liên Hoa từ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Kiều Kiều livestream có hơn một triệu fan rồi, đó là tiền ký hợp đồng bên nền tảng người ta trả cho… Linh Linh à, chuyện này con đừng nói ra ngoài nhé. Bạn trai con cũng không được kể. Không thì với tính cách Kiều Kiều, mà lộ ra rồi, lỡ người ta nảy lòng xấu thì biết làm sao.”

Ngô Linh cũng biết nặng nhẹ, lúc này vội vàng ngậm miệng, dằn hết nỗi kinh ngạc đang đập thình thịch trong n.g.ự.c xuống:

“Vâng, con không nói!”

Nhưng chuyện này đối với cô ta quả thực là một cú sốc lớn, nghĩ mãi không nguôi, càng nghĩ lại càng thấy rúng động. Cô ta cố gắng dừng lại dòng suy nghĩ rối bời, vội kéo lại chủ đề:

“Kiều Kiều, lúc nãy em nói ban đầu không thích nhiều lắm, vậy có phải là sau này anh ấy có biểu hiện gì đó tốt, nên em mới thấy có chút cảm tình không?”

“Không có đâu.”

Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt đầy thương cảm:

“Đó là vì em trưởng thành rồi, học được cách bao dung người khác. Chị em từng nói có một số người có sở thích rất kỳ quặc, cứ thích những thứ mà người khác không thích… Chị Linh Linh, chị yên tâm!”

Loading...