Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 667: Mè đen mè trắng.

Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:35
Lượt xem: 197

Yến Nhiên đột nhiên kêu lên:

"Ơ kìa, sao lại có mè trắng thế này? Chưa tách riêng ra à?"

"Không sao đâu."

Tống Đàm liếc qua một cái: "Đều giống nhau cả thôi, ăn cũng như nhau mà."

"Vậy à?" Yến Nhiên có hơi nghi ngờ, nhưng vì cô chưa từng trồng mè bao giờ, mà lúc này ông chú Bảy lại đang bận trong bếp nên cô chần chừ một chút rồi cứ thế mà tiếp tục làm đại.

Đập mè là một công việc lặp đi lặp lại nhưng lại khá mệt nhọc, nhìn thì đơn giản nhưng cần không ít sức lực. Lúc đầu còn đỡ, nhưng sau khi đập tới cả trăm lần, trong cái thời tiết hơn ba mươi độ thế này, dù mặt trời chưa nắng gắt nhất thì cũng đủ khiến người ta thở hổn hển vì nóng.

Giáo sư Tống bước ra nhìn thấy cảnh đó thì nhắc ngay:

"Sao lại cứ đập mạnh thế kia, sao không từ từ mà gõ?"

Tống Đàm chỉ vào đống mè bên cạnh:

"Trồng có tí thế này thôi, đâu cần phải tỉ mỉ quá làm gì, đập đập thế này nhanh hơn nhiều ạ."

Cô khỏe, ra tay lại nhanh, lực vừa đủ, nên bên cạnh cô đã có cả một đống thân cây trơ trụi. Ngược lại, ba người Yến Nhiên thì đứng ngẩn ra.

Đúng rồi nhỉ, sao quên mất là có thể gõ từng chút một cơ chứ?

Muốn đổi cách làm thì cũng được, nhưng nghĩ lại nếu đổi sang gõ thì sẽ chậm lắm, thôi thà cứ tiếp tục thế này còn hơn.

Thật sự là nóng quá!

Lúc này, phòng livestream cũng yên ắng hẳn, ngay cả tiếng trò chuyện của Tống Đàm và mọi người dường như cũng xa dần, loạt bình luận đầy màu sắc cũng nhanh chóng giảm bớt.

Khi mấy người hâm mộ mới còn đang thắc mắc sao chẳng ai nói gì nữa, thì đột nhiên loạt hiệu ứng tặng quà rực rỡ lại xuất hiện.

[Cảm ơn streamer, gửi chút quà trước khi đi ngủ]

[Thức khuya đau đầu quá, giờ thấy đỡ hẳn rồi]

[Streamer nhớ trồng thêm mè vào năm sau nhé, nghe tiếng đập mè này dễ ngủ lắm]

[Buồn ngủ quá, streamer ơi tôi...]

Bình luận này rõ ràng là viết dở dang, những người hâm mộ mới chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình đang lặp đi lặp lại cảnh đập mè đầy nhàm chán.

Nghe tiếng "bốp bốp", "xoạt xoạt", "lộp bộp" đan xen vào nhau, chẳng hiểu sao họ cũng dần cảm thấy buồn ngủ...

Thao Dang

Không, không được! Hôm nay là ngày làm việc mà! Mới có hơn bảy giờ sáng thôi, ngủ quên thì trễ làm mất thôi a a a a…

Số người xem trong livestream nhanh chóng giảm xuống, nhưng đồng thời, lượng người theo dõi lại tăng vọt, sắp cán mốc 300.000 người. Điều này khiến quản lý nền tảng vui sướng không ngậm được miệng, quyết định ngay khi livestream kết thúc sẽ gọi điện mời hợp tác ngay.

Nếu đối phương đồng ý, họ thậm chí còn có thể kết nối với các công ty quản lý MCN để hỗ trợ vận hành chuyên nghiệp hơn...

Ôi chao, bao năm nay, cuối cùng cũng có một streamer làm nông có triển vọng thế này rồi!

Thời tiết quá nóng, điện thoại nhanh chóng cạn pin, chưa đợi đến khi Tống Đàm và mọi người xong việc thì nó đã tự tắt nguồn.

Cả đám khán giả trong livestream: …

Không sao, quen rồi, dù gì hôm nay streamer cũng để ý tới họ, không hề rời khỏi tầm mắt cơ mà.

...

Chỉ có hai khoảnh ruộng nhỏ trồng mè, mấy người đập đập gõ gõ tới chín giờ thì cũng gần xong. (Phải nói rằng, hiệu suất của một mình Tống Đàm còn nhanh hơn cả ba người họ cộng lại!)

Tống Đàm gom lại đống thân cây mè rồi buộc chặt.

Ông chú Bảy bảo muốn dùng đám thân mè này để xông khói t.hịt và vịt. Nghe nói trong thân cây mè có một mùi hương đặc biệt, còn mấy hạt mè lẻ tẻ sót lại bên trong, khi cháy sẽ tỏa ra hương thơm của dầu, nếu kết hợp thêm các nguyên liệu khác để xông khói thì mùi t.hịt sẽ càng đậm đà, ngon miệng hơn.

Tóm lại là phải tận dụng triệt để, không để lãng phí gì cả.

Ba người Yến Nhiên thì kéo tấm bạt nhựa, gom hết đám mè rơi vãi, lá cây, thân cây gãy và vỏ hạt lại, sau đó đổ vào chiếc sàng bên cạnh.

Kiều Kiều đội mũ, vui vẻ ôm lấy cái sàng nhỏ:

"Để em làm cho!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-667-me-den-me-trang.html.]

Cậu nhóc thích chơi cái này lắm, chẳng thấy thời tiết nóng nực là gì, trái lại còn hào hứng lắc qua lắc lại cái sàng, vừa rung vừa lắc cho đám mè rơi xuống tấm bạt phía dưới.

Cứ thế mà say sưa không biết chán.

Tống Đàm: ...

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, rồi lại cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng, bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi của Kiều Kiều, thầm nghĩ thằng nhóc ngốc này đến cả việc tìm chỗ râm mát cũng không biết.

Nhưng mà, đây là em trai ruột của cô, biết làm sao giờ?

Thế là Tống Đàm tóm lấy cổ áo của Kiều Kiều:

"Đừng chơi nữa, mang đống này qua chỗ kia rồi hãy sàng tiếp, chị phải phơi đậu xanh đã, mai còn phải thu hoạch nữa đấy."

Kiều Kiều: "Ồ."

Mọi người thì người khiêng, người kéo, cuối cùng cũng lôi được đống mè không nhiều lắm vào dưới mái hiên.

Đúng lúc ông chú Bảy cầm rổ định ra vườn hái ít rau, vừa thấy đống mè đen trắng lẫn lộn với mớ cọng khô nâu nâu trên miếng bạt nhựa liền ngẩn người ra:

“Cái này sao lại lẫn lộn hết thế?”

Kiều Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Dạ? Thì nó vốn như thế mà!”

Ông chú Bảy: … Tôi đâu có hỏi cháu!

Ông liếc sang Tống Đàm, trông vô cùng phiền muộn. Tống Đàm cũng chẳng hiểu sao: “Không phải đều là mè ạ? Lần trước con với Kiều Kiều ăn gà rán ở quán giao gà, người ta còn cho chọn màu mè nữa kìa!”

Thế chẳng phải màu nào cũng ăn được sao?

Kiều Kiều cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng nói:

“Chị ơi! Gà rán với cơm nhà mình không giống nhau đâu. Mấy con vịt nhỏ của em còn thiếu ba con chưa sưu tập đủ nữa cơ!”

Tống Đàm: … Mấy con vịt người ta tặng kèm theo mùa đấy, giờ chẳng biết đổi mấy đợt rồi.

Cô giả vờ như không nghe thấy: “Mau đi sàng mè đi.”

“Dạ!”

Còn ông chú Bảy thì tức đến phát điên: “Nếu mà mè đen mè trắng đều như nhau, thì nó mọc hai màu làm gì? Mè đen bổ thận, mè trắng nhuận phổi, tác dụng khác hẳn nhau đấy!”

“Chưa kể mè trắng còn nhiều dầu hơn!”

Một đầu bếp giỏi thì tuyệt đối không thể làm qua loa như thế được!

Tống Đàm: …

Cô đâu có nhớ mấy thứ này! Hạt mè bé tí tẹo mà còn chia phe phái nữa hả? Chuyện này không thể trách cô được!

Lúc này, cô nhìn ông chú Bảy, thành khẩn đề nghị: “Hay là... mình cứ ăn đại đi ạ?”

Thấy ông chú Bảy nhướng mày, Tống Đàm vội vàng cam đoan: “Năm sau! Năm sau con trồng hẳn hai mẫu đất! Một mẫu mè đen, một mẫu mè trắng, ông muốn chia sao thì chia! Mè bảy sắc cầu vồng con cũng trồng luôn!”

Ông chú Bảy: …

Ông nhìn đống lộn xộn kia, cuối cùng cầm rổ lên, ngao ngán nói: “Thôi thôi, lúc nào cần thì ngâm nước rồi tách ra vậy!”

Nói thì nói thế, nhưng rõ ràng ông vẫn thấy bực mình.

Đúng là mè trắng nhiều dầu, thường thì ngâm nước sẽ giúp phân tách hai loại mè ra. Nhưng vấn đề là, mè đã ngâm nước thì khi dùng lại không còn được thơm ngon như ban đầu nữa!

Ngày xưa, khi còn trẻ, ông chú Bảy luôn coi trọng việc tận dụng điều kiện sẵn có, có gì dùng nấy.

Thế nhưng ở nhà Tống Đàm, ngày nào cũng ăn ngon, nguyên liệu cũng chất lượng, thành ra ông vô thức nâng cao tiêu chuẩn của chính mình…

Mà cái nhà này ấy à, theo cách nói của ông chú Bảy thì đúng là kiểu “lợn rừng ăn không nổi cám mịn”!

Ông thậm chí còn nghi ngờ nếu mình nấu một nồi cám lợn, đám người này cũng có thể ăn ngon lành…

Ông chú Bảy ấm ức trong lòng, mang theo tâm trạng buồn bã kiểu tri âm khó tìm, vừa hái ớt ngoài ruộng vừa nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Dù thế nào, ông cũng phải tìm cho bằng được một người biết nấu ăn!

Tống Đàm chẳng phải đang muốn thuê đầu bếp sao? Dù có là người nấu cơm tập thể đi nữa thì ông cũng sẽ tìm mọi cách dụ dỗ người đó về đây!!

Loading...