Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 942: Cho tôi một bát hồ lạt thang đi!
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:27
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười vạn đơn hàng, sáu người, chính xác hơn là ai rảnh thì xông vào giúp, dán nhãn suốt một ngày trời. Đến khi xe chất đầy hàng chuẩn bị lăn bánh, mấy ông chủ trạm chuyển phát nhanh đều đã tay chân cứng đơ, đi đứng loạng choạng.
Lúc này, đầu bếp Tưởng gọi họ lại: “Đừng vội đi, đến uống bát hồ lạt thang (*) cho ấm cái đã.”
(*) Hồ lạt thang: là món súp cay sánh đặc nổi tiếng ở Hà Nam (Trung Quốc), gồm nấm, đậu hũ, thịt, tiêu đen, ớt... thường ăn sáng, có vị cay nồng, thơm và rất ấm bụng.
Công nhân thì lần lượt về nhà, trời lạnh, trên núi cũng chẳng còn việc gì cần làm. Gần đây đầu bếp Tưởng đang được vợ hướng dẫn từ xa, dọn dẹp nhà cửa rất có tinh thần, mỗi ngày làm việc cứ gọi là vui vẻ phơi phới.
Ban đêm vẫn có mấy người đi hái rau, nhưng cũng chỉ vài người đó. Ban ngày anh ta hầm một nồi canh nóng, không nhất thiết là sườn heo hay tuyết nhĩ gì cả. Đến tối, anh ta đi ngủ thì để Địch Tiểu Phượng, ban ngày không có việc, tới ca đêm dọn dẹp một chút, tiện tay xào cơm hoặc nấu mì cho mọi người.
Nóng hổi hổi, trước và sau khi làm việc mà được ăn một bát thế này, bụng no người ấm, có cả rau lẫn thịt…
Thế mới tốt chứ!
Hôm nay cũng vậy, một nồi hồ lạt thang to đùng, gọi mọi người đến uống cho ấm bụng, kẻo lát nữa lái xe không nổi.
Chu đáo thế này ai mà không thích?
Mọi người liếc nhìn Tiểu Trương đang sụt sịt mũi vì lạnh, cả ngày làm việc nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ: bảo sao cậu ta bám c.h.ặ.t thế, thì ra là mỗi lần đến còn được ăn ké à!
Tiểu Trương lúc đầu còn ngơ ngác, sau thì tức xì khói: tôi giống mấy người chắc!?
Tôi mỗi ngày đều canh đến tầm một, hai giờ chiều mới tới, cố ý tránh giờ ăn đó! Không phải tôi không muốn ăn, mà là không thể tham hoài được! Bình thường cầm ít đồ về cho vợ là đã thấy mãn nguyện rồi!
Nhưng ngoài mặt thì anh ta không để lộ, giỡn hoài, tôi sống tốt vậy đó, mấy người cứ việc ganh tỵ đi ha!
Vì thế, anh ta bình tĩnh rửa tay chậm rãi, rồi cùng mọi người bước vào nhà ăn… cũng khó trách, lần đầu đến chỗ này, không thể để người ta nhận ra được!
Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm tới anh ta nữa rồi!
Vì mùi hồ lạt thang này, quá sức kích thích!
Nghe tên là biết: hồ tiêu, ớt, chính là hai vị chủ đạo! Mà đầu bếp Tưởng vừa dùng muôi khuấy nồi một cái, mùi hương nồng nàn dậy lên, khiến cả đám bụng sôi ùng ục!
Anh ta còn cười hì hì: “Tôi nấu cho mấy người làm đêm khuya ăn, trong này có thịt bò, đậu phộng, rong biển… Hồ lạt thang đấy, mọi người ăn được chứ?”
Làm đầu bếp lâu năm rồi, đầu bếp Tưởng quen miệng hỏi phòng khi ai kén ăn, nhưng giờ thì ai mà kén gì nữa!
Lạnh cả ngày rồi, chỉ uống nước nóng thôi cũng muốn thở dài khoan khoái, hồ lạt thang thì còn gì bằng!
Nói gì thì nói, hồ lạt thang nổi tiếng khắp cả nước ai mà không biết!
Thấy ai cũng gật đầu lia lịa, đầu bếp Tưởng liền múc cho mỗi người một tô đầy ụ, rồi mở nắp nồi nhỏ bên cạnh ra, hơi ngập ngừng: “Thịt kho của bánh kẹp thịt chưa chín tới, hay là tôi làm tạm món gì đó kẹp với bánh cho mọi người ăn nhé?”
Ối giời ơi, thế này sao dám!
Mọi người xua tay từ chối, nhưng chân thì như mọc rễ, ai nấy ôm bát hồ lạt thang nóng hổi mà đứng c.h.ế.t trân tại chỗ!
Đầu bếp Tưởng: …
Thôi thôi! Hỏi làm gì cho mất công, làm luôn đi cho rồi!
Anh ta bắt đầu nướng bánh trên lò, tay kia nhanh như chớp lấy hai củ khoai tây ra gọt vỏ thái sợi, động tác mượt mà không ai chen ngang nổi.
Trong lúc nồi sôi sùng sục, anh ta còn tranh thủ lật mặt bánh, rồi tiện tay vớt ít giá đỗ đem đi rửa.
Mọi người nhìn mà hoa cả mắt, trình độ này, ai nhìn cũng biết là đầu bếp thứ thiệt! Thế là nhanh chóng múc một muỗng hồ lạt thang nếm thử!
Nước lọc từ gluten dùng để tạo độ sánh, bên trong là một nắm lớn thịt bò được hầm đến mềm nhừ. Vì là nấu cho bữa khuya nên đậu phộng dù giòn hay bở cũng đều nấu chung, thế mà lại thơm phức vô cùng!
Rong biển mềm ngậy, hoa kim châm dai dai, còn có miến vụn thấm đẫm nước dùng sệt sệt với đủ loại gia vị, hồ tiêu, ớt cay xè… hòa quyện vào nhau, húp một ngụm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-942-cho-toi-mot-bat-ho-lat-thang-di.html.]
“Ahhhh…”
Mọi người đồng loạt thở dài khoan khoái!
Hồ tiêu cay nồng, ớt nóng rẫy, nước dùng đậm đà ngập tràn năng lượng, một muỗng vào miệng, nóng hổi trôi xuống dạ dày...
Trời đông giá rét thế này, nói xem còn gì mãn nguyện hơn nữa chứ?
Lúc này, cả đám không hẹn mà cùng liếc nhìn Tiểu Trương, trong lòng thầm gào: Tên nhóc này! Cậu rốt c.uộc trúng vận may kiểu gì mà vớ được khách sộp thế này chứ!?
Mà Tiểu Trương thì đang cắm cúi ăn, đầu không thèm ngẩng. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, anh ta bỗng nhe răng cười đểu: “Đừng hiểu lầm! Vị đầu bếp này là nhà họ Tống mời tới đó, các người ký hợp đồng với làng… làng không bao cơm đâu nhé!”
Thấy đầu bếp Tưởng đang lục lọi đồ trong sọt, Tiểu Trương càng đắc ý, lông mày bay cao vênh mặt nói:
“Các người á! Lần này là nhờ phước tôi đó biết không?”
Thật là! Cái người này sao mà đáng ghét thế không biết? Ban nãy còn cảm động vì cậu ta ban ngày giúp mọi người (là đối thủ cạnh tranh đấy!) làm cả ngày trời, lạnh đến sụt sịt mũi cũng không nói đi trước. Ai ngờ…
Cái miệng này vừa mở ra là khiến người ta nổi nóng!
Lại nghĩ sau này mọi người không được ăn nữa, chỉ có Tiểu Trương là ăn được, tâm trạng càng thêm khó chịu!
Không ăn hai bát hồ lạt thang thì nuốt không trôi cục tức này mất!
Ngay lúc đó, bỗng nghe một tiếng “xèo”, kế tiếp là một làn hương chua thơm, nồng mà sảng khoái lan tỏa ra. Đầu bếp Tưởng ló đầu ra từ bếp sau: “Bánh kẹp khoai tây xào ớt xanh nhé, thêm một phần giá đỗ xào chua cay nữa, thế được chưa?”
Trời ơi, cái này mà còn không được thì còn gì được nữa?!
Mọi người nhìn Tiểu Trương, mắt như sắp bốc khói vì ganh tị, rồi chẳng buồn khách sáo nữa mà lao thẳng về phía cửa bếp: “Anh ơi! Cảm ơn anh nhiều lắm! Chúng tôi chỉ đợi mỗi một miếng nóng thế này thôi!”
Đầu bếp Tưởng cũng cười ha hả: “Đừng cảm ơn tôi, tôi rảnh cũng chỉ làm cho vui thôi. Phải cảm ơn nhà họ Tống ấy, dặn tôi rồi, nếu mọi người đói thì cứ nấu cái gì đó để ăn cho thoải mái!”
Đây chính là ưu điểm khi làm việc với chủ nhà hào phóng: nhà bếp giao toàn quyền, muốn gì có nấy, đâu phải cái gì cũng bị tính toán như kiểu tiếc từng cọng giá đỗ!
c.uộc sống bồi dưỡng sức khỏe như thế này, thật sự là quá thoải mái rồi!
Đầu bếp Tưởng ngó sang khu ký túc, thở dài: Vợ tôi sao còn chưa tới nữa? Món sát trư thái còn phải hẹn ngày nấu đấy!
Thao Dang
Mà đám người kia, tay bưng món ăn, ôm bánh kẹp và chén hồ lạt thang về bàn, không nhịn được mà thở dài:
Nhà họ Tống đúng là hào sảng thật! Mời đầu bếp thế này về nấu cơm cho nhân viên?! Trình độ còn ngon hơn cả mấy quán ăn lâu đời ở trấn mấy chục năm!
Giá đỗ xào chua cay thanh mát giòn giòn, vị chua nhẹ làm người ta bừng bừng cảm giác thèm ăn. Rõ ràng mới uống nửa chén canh thôi mà giờ dạ dày đã lại réo rắt đòi thêm!
Chiếc bánh nướng hơi vàng ngả nâu, lớp vỏ giòn nhẹ, bên trong mềm mại, lại bị nước xốt khoai tây ngấm vào hơi ngả vàng. Khoai tây cố ý xào cho mềm dẻo, cắn một miếng xuống, lớp vỏ giòn rụm gần như vụn ra ngay!
Hương vị đó! Tuyệt vời khỏi bàn!
Những món ăn gia đình đơn giản thế này, không phải ai cũng làm ngon được đâu!
Đợi khi hương thơm tan dần trong miệng, nuốt trôi xuống bụng, lại húp thêm ngụm canh nóng hổi, nhai thêm mấy miếng thịt và rau củ được ninh đậm đà trong canh... cả người như được sưởi ấm từ trong ra ngoài, cái cứng đờ cả ngày cũng tan biến sạch!
Ngon quá!
Ngon không chịu nổi luôn đó!!
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Món ăn Trung Quốc có thể dung hòa rất tốt với khẩu vị địa phương. Hồ lạt thang cũng có nhiều cách nấu khác nhau, mọi người có thể chọn kiểu mình thích mà ăn. Nhưng ai có dạ dày yếu thì đừng ăn hồ lạt thang ở mấy hàng rong lung tung, vì nhiều loại bột gia vị, hơi nặng bụng và có thể không quen.