Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1220: Tôi muốn dưa hấu. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:16
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa mùa đông lạnh lẽo, xét đến việc Hương Hương sắp phải “trường chinh đường dài”, nhà Đại Bảo đã chuẩn bị hết sức chu đáo.
Trước tiên là trải một tấm chăn cũ xuống thùng xe tải nhỏ phía sau, trong lúc đang trải, bà mẹ già vẫn còn lo lắng:
“Tấm tôn này lạnh toát như vậy! Ôi chao, tiếc là gần đây không còn ruộng nữa, nếu không mẹ với cha con còn có thể đạp xe ba bánh đi gom một xe rơm rạ về lót, vậy mới cách lạnh được chứ.”
Chăn được lót xong, nhưng tạm thời chưa có gì để đắp lên trên, thế là bà cụ lại lôi ra bộ quần áo bà tự tay may cho Hương Hương, dù sao thì kích cỡ thế này, quần áo thú cưng cũng đâu dễ mà mua!
Tết nhất, Hương Hương mặc đồ cũng rực rỡ lắm, một bộ vải gấm đỏ thẫm, suýt chút nữa là cả móng heo cũng bị bọc kín lại rồi. Lớp trong là từ chiếc áo bông cũ được tháo ra, mặc vào thoải mái hay không thì chưa rõ, nhưng nhìn thì thật sự rất ấm áp.
May mà Hương Hương to xác, chứ nếu nhà này mà nằng nặc đòi để nó ngồi ghế sau, thì biết trả lời sao cho phải phép đây?
Nhưng vấn đề là… thùng xe cao quá, Hương Hương khó leo lên được!
Cả nhà người ta lại tiếp tục bận rộn, nào là kê ghế, kê ghế đẩu, xếp lớp từng bậc, tạo thành một cái cầu thang dài.
Tống Đàm mấy lần định lên tiếng, nhưng đều bị Lục Xuyên nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay như trấn an.
“Em đừng dọa người ta. Với lại, sắp chia tay rồi, để họ bận rộn thêm chút cũng được.”
Tống Đàm nhịn cười:
“Em là thấy họ lề mề quá thôi… chuyện này chỉ cần nhấc một phát là xong mà…”
Lục Xuyên thở dài bất lực:
Thực ra bây giờ anh cũng khỏe lắm, nhưng tự dưng đi vác heo làm gì? Vẫn là để người ta tận tay đưa tiễn thú cưng thì hơn.
Rốt c.uộc lằng nhằng một hồi, Hương Hương cũng thuận lợi lên xe.
Người cha lặng lẽ nhìn Hương Hương xoay hai vòng trong thùng xe, bỗng lại dấy lên một mối lo khác:
“Hương Hương có bị say xe không nhỉ?”
Nó từ lúc lớn lên thì chưa từng ngồi xe nữa, chủ yếu là… trong nhà không có chiếc xe nào đủ sức chở được nó cả.
Đại Bảo cũng chậm chạp bắt kịp suy nghĩ:
“Lỡ nó nhảy xuống giữa đường thì sao? Có nên đeo vòng cổ không? Nhưng mà nó đeo vào cũng không hiểu chuyện, lỡ vẫn muốn nhảy thì chẳng phải càng nguy hiểm à…”
Tống Đàm cảm thấy mình đã chứng kiến không ít người yêu thương thú cưng, nhưng mà chủ cũ của Đại Vương cũng chưa từng tỉ mỉ lo xa đến mức này!
Cô quay lại, chui vào ghế sau lấy ra một cái rổ.
“Đây, là ít dưa hấu, dưa chuột, củ cải, cải thảo các thứ bọn tôi mang theo. Nghĩ rằng mọi người vất vả nuôi Hương Hương lớn đến vậy cũng không dễ dàng gì, bây giờ đã tin tưởng giao cho chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.”
Lúc mới xuống xe, Đại Bảo còn đang ngơ ngác vì sốc nên quên khuấy mất.
Giờ mang ra rồi, Tống Đàm do dự:
“Hay là tôi lấy trong này ra một củ cải, để Hương Hương gặm dọc đường, chắc sẽ yên tĩnh hơn chăng?”
“Hương Hương không thích ăn củ cải đâu…” Bà cụ nói, nhớ ra điều gì đó:
“Để tôi vô nhà bê ra một thùng táo cho nó…”
“Không đời nào! Nhất định không có chuyện đó!”
Đại Bảo vội ngăn mẹ mình lại, nhanh chân bước lên trước, nhìn chằm chằm vào cái rổ, hai tay cứ xoa xoa đầy khách sáo:
“Thật ngại quá, thật ngại quá… chính các bạn mới là người giúp tôi một việc lớn! Giải quyết được đại sự hàng đầu trong nhà tôi đó!”
Hai tay đưa ra lại rụt vào, rụt vào lại đưa ra, c.uối cùng vẫn là do dự nhưng kiên quyết mà nắm lấy cái rổ:
“Tôi biết rau nhà mấy bạn mà! Khách sáo quá! Khách sáo quá! Để tôi chọn cho Hương Hương một củ cải, nó chắc chắn sẽ thích cho mà xem!”
Nói thì nói thế, nhưng tay vẫn do dự mãi.
Chọn củ to thì cảm thấy tiếc.
Chọn củ nhỏ thì lại thấy có lỗi với Hương Hương…
Hì hục mãi, c.uối cùng vẫn là chọn củ to.
Bà mẹ già bên cạnh còn căn dặn:
“Hay con cho Hương Hương quả dưa hấu đó đi?”
“Không không không!” Con trai quả quyết:
“Hương Hương sắp tới nơi ăn sung mặc sướng rồi, quả dưa này thật ra… dù sao con cũng còn chưa được sống kiểu ấy, để con ăn đi!”
“Cái thằng này…” Bà cụ có chút tức giận:
Sao lại keo kiệt thế chứ? Người ta là khách đến giúp việc lớn mà?
Nhưng đang có khách, bà cũng không tiện nói thẳng, đành nín nhịn xuống.
Ngược lại, Tống Đàm thì lại rất hiểu chuyện, lúc này cười nhẹ đẩy rổ ra trước thêm chút nữa:
“Cứ tự nhiên mà ăn, mang cho mọi người đấy!”
Nói rồi cô lại vỗ nhẹ vào thành xe:
“Hương Hương, ăn củ cải này đi, trên đường ngoan ngoãn chút nha.”
Sau đó cô đưa củ cải mà Đại Bảo chọn cho Hương Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1220-toi-muon-dua-hau-1.html.]
Hương Hương dùng mũi lợn khẽ hích, nhẹ nhàng ngậm lấy củ cải.
Có lẽ là quen thói ở nhà, mỗi khi ăn cơm hoặc ăn trái cây, Hương Hương luôn rất nhẹ nhàng, khác hẳn với mấy con heo trong nhà Tống Đàm, cứ có đồ ăn là "chóp chép chóp chép" vùi đầu ăn lấy ăn để.
Còn nó thì rất lịch sự, từ tốn nhai từng miếng nhỏ.
Rõ ràng là đang vui, còn khe khẽ kêu "hừ hừ", thế mà vẫn ăn từ tốn như đang trân quý từng miếng một.
Con heo này được dạy dỗ tốt thật đấy!
Chỉ là… nếu về sau vẫn cứ ăn chậm thế này, không biết có bị "ăn mất phần" không nhỉ? Nhà họ nuôi heo mà ăn cứ như cọp đói…
Xem ra mấy ngày đầu vẫn nên để tâm theo dõi chút.
Cô lại nhìn kỹ thêm lần nữa, xác nhận thành xe phía sau đã được khóa kỹ, lúc này mới chào từ biệt, cùng Lục Xuyên lên xe.
c.uối cùng, lại tiếp tục lên đường!
Đến khi xe đã chạy xa, Đại Bảo mới bàng hoàng nhận ra:
“A! Tôi chưa thay đồ, cũng chưa chụp hình chung nữa!”
Rồi lại nhìn cái rổ:
“Dưa hấu của tôi đâu rồi?”
Cha anh ta vẫn bình thản như thường lệ:
“Con xem Hương Hương nhà mình ngoan thế cơ mà, biết sắp phải chia tay mà không hề kêu lấy một tiếng, bảo lên xe là lên liền. Không thích ăn củ cải mà vẫn cố ăn đó chứ…”
Mắt ông cụ đỏ hoe, ánh lên tia lệ:
“Cha thấy Hương Hương nhà mình tội nghiệp quá, nên đã lén bỏ quả dưa vào rồi…
“Hầy! Hương Hương à… năm nay dưa hấu đắt quá, ông còn chẳng dám mua cho con nữa kìa…”
“Đúng vậy.” Bà cụ cũng nói theo:
“Đại Bảo, con muốn ăn dưa thì tự đi mua đi.”
Đại Bảo: …
…
Lúc về, tốc độ chạy xe nhanh hơn nhiều.
Lục Xuyên vẫn lái xe ổn định.
Tống Đàm liếc gương chiếu hậu, bất giác lại quay hẳn ra sau nhìn, thấy Hương Hương vẫn đang cúi đầu gặm đồ ăn, chiếc áo bông đỏ nổi bật vô cùng.
“Nó ăn kỹ thật đấy, một củ cải mà gặm mãi chưa xong!”
Heo mà!
Heo nhà mình thì ba miếng là xong củ cải rồi.
Lục Xuyên nhịn cười:
“Giờ chắc ăn xong củ cải rồi, đang gặm dưa hấu ấy mà.”
Dưa hấu?!
Tống Đàm sửng sốt, lập tức hiểu ra, cũng không nhịn được cười:
“Là ông nội hay bà nội nhét vào vậy?”
Lục Xuyên c.uối cùng bật cười thành tiếng:
“Là ông đấy. Lúc đóng cửa xe, đúng lúc trong gương chiếu hậu thấy ông đang nhét quả dưa vào phía sau.”
Tốt tốt tốt!
Tống Đàm nghĩ tới rổ rau củ mình mang theo, cái dưa hấu kia giữa mùa đông đúng là đắt nhất, ăn cũng đã miệng nhất.
“Ăn đi ăn đi…”
Cô lại tựa người ra sau, lẩm bẩm:
Thao Dang
“Về đến nhà mình rồi thì chẳng có đãi ngộ thế này đâu đấy.”
Nhưng mà…
Cô lại quay sang nhìn Lục Xuyên:
“Anh còn định quay lại thủ đô không?”
Lục Xuyên gật đầu:
“Phải về. Ở nhà em mãi cũng không tiện, nhưng, sau Tết Nguyên Tiêu, có thể mẹ anh sẽ đến ở một thời gian. Cái homestay bên kia vẫn cần bà ấy trông nom.”
Tống Đàm thở dài một hơi, rồi lại vui vẻ:
“Vậy… sau khi xây xong homestay, anh sẽ ở lại đây chứ?”
Lục Xuyên gật đầu, rồi nắm lấy tay cô:
“Anh muốn ở gần em hơn một chút.”