Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1202: Không có tiền đồ. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:39:47
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt bao năm qua, Tống Đại Phương đã bao giờ thấy Tống Tam Thành như vậy đâu?

Lần trước dù có đập vỡ kính xe đi nữa thì cũng không đến mức này, đâu có đáng sợ thế này chứ!

Mà mọi người trong sân thì khí thế hừng hực, nhỡ đâu không kìm được mà xông lên đánh ông ta, lỡ xảy ra chuyện thì…

Thế là gây án thật rồi còn gì!

Ông ta cứng mặt lại.

Tuy quay đầu bỏ chạy lúc này đúng là có hơi mất mặt, trước mắt thì như thấy núi vàng mà không đào được, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Nhưng liếc mắt nhìn cái ti vi vẫn còn đang được Mao Lệ ôm trong lòng, chẳng hiểu sao, ông ta lại cảm thấy… có chút an ủi mơ hồ.

Thôi vậy.

Mặc dù mùng Một năm nay không gặt hái được tí tin vui nào, nhưng ít ra cái ti vi này cũng không rơi vào tay bọn họ.

Quay đầu tìm cách đem tặng cho Hồng Mai là được.

Lúc đó cô ấy mà có hợp tác gì với nhà bên kia, thì mình hợp tác với Hồng Mai là xong… cơ hội phát tài vẫn còn đó!

Gió lạnh quất mạnh vào mặt theo từng nhịp xe chạy vù vù, hai vợ chồng khoác áo lông cừu dày cộm mà vẫn run lập cập trong cái lạnh đầu xuân rét mướt.

Bên này, mọi người lần lượt tản ra từng nhóm nhỏ, còn Chu Thiên Vũ thì vẫn dày mặt đứng trong sân nhà cười khì khì, mắt thì liên tục liếc về phía bếp, mặt đầy mong đợi.

Nhưng hôm nay, không ai trong nhà họ Tống ghét anh ta cả, chỉ có ông ngoại vẫn càm ràm:

“Ông anh này, tôi biết ông nóng ruột, con cái bất hiếu ai chẳng lo! Nhưng ông cũng không thể lấy tôi ra làm bia đỡ đạn chứ!”

“Con gái tôi gả cho nhà ông bao nhiêu năm rồi, ông không thể bán rẻ cả tôi được!”

Tống Hữu Đức cũng hơi ngượng ngùng, liên tục xin lỗi:

“Tôi cũng vì gấp quá, sân rộng thế mà chẳng có gì bên tay… Anh em à! Đừng giận, trưa nay tôi không ăn ở nhà, tôi chuyển sang cho anh hai thùng rượu ngon, Tết nhất tha hồ đãi khách, nở mặt nở mày!”

“Đó toàn là rượu ngon bí thư Tiểu Chúc đích thân mang tới cho tôi, coi tôi như ông nội ruột mà hiếu kính đấy! Rượu xịn lắm.”

“Với lại chỗ t.h.u.ố.c lá này nữa, Đàm Đàm nói anh không hút, thì tôi đưa vài cây thuốc ngon, nhà có bạn bè thân quen thì cứ thoải mái mang ra tặng…”

Ngô Lan vừa giúp hai ông cụ rót nước hạ hỏa, vừa nghe hai người tíu tít, không khỏi bật cười.

Không nói đâu xa, Tống Hữu Đức năm nay kiếm được tiền, nói chuyện cũng có vẻ hào sảng hơn hẳn.

Còn cha bà, nếu không nhắc chuyện mùa hè vừa rồi đan chiếu cỏ lác kiếm được bao nhiêu, thì cũng phải kể, dịp Tết này rượu ngon thuốc xịn nhà bà chuyển sang cũng không ít, vậy mà ông vẫn hào hứng mong chờ…

Bà nghĩ một chút, nhớ đến bà cụ nhà thím Liên Hoa, không khỏi hỏi:

“Cha, để con mua cho cha cái điện thoại mới nha? Màn hình to, nhìn cho rõ. Để Kiều Kiều dạy cha dùng, rồi lên mạng học thêm mấy video dạy đan mấy kiểu mới.”

Thao Dang

Bà chợt nhớ ra, chỗ đất lõm trên sườn đồi vừa mới cắt xong đợt cỏ lác mùa đông, liền hào hứng nói:

“Chắc sang năm phải đan nhiều lắm đó!”

Còn bên này, Chu Thiên Vũ đã đứng ngay cạnh bếp lò, bưng tô to mà ăn lấy ăn để.

“Ngon thật đó trời ơi!”

Sủi cảo nóng hôi hổi, vừa thổi vừa cắn mà vẫn bị phỏng miệng, nước mắt anh ta muốn chảy ra đến nơi, nhưng không thể chờ thêm được chút nào:

“Tôi ăn ngoài so với ở đây, đúng là cám heo thật sự luôn á!”

“Vậy hả?”

Kiều Kiều tò mò, từ bếp lò bên cạnh cầm ra mấy củ khoai lang nướng còn hơi sống, vừa bóc vừa hỏi:

“Anh Thiên Vũ, chịêm nói anh làm ở Bối Thành, heo ở Bối Thành ăn gì vậy?”

Chu Thiên Vũ “à” một tiếng, nhớ lại lần đi team building của công ty đến tham quan gì đó gọi là Trung tâm nông nghiệp công nghệ cao, liền ấp úng:

“Chắc là… mấy loại cám trộn theo công thức khoa học gì đó?”

Còn chuyện cho heo ăn cám, Kiều Kiều vẫn chưa từng làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1202-khong-co-tien-do-2.html.]

Mà khoai lang thì cậu vừa tách ra, quả nhiên bên ngoài là ruột vàng thơm ngọt, bên trong vẫn là lõi trắng chưa chín, khô khốc cứng ngắc.

Hương thơm ngào ngạt của khoai lang nướng thật sự quá bá đạo, đến mức Chu Thiên Vũ đang ăn sủi cảo mà ánh mắt không nhịn được cứ dán vào.

Ngay sau đó, anh ta liền thấy Kiều Kiều nâng tay, bẻ đôi củ khoai rồi… ném luôn vào thùng đỏ bên cạnh.

Rồi “soạt soạt” vài cái, những củ khoai còn lại cũng bị ném theo cả đám.

“!!!”

Chu Thiên Vũ đau lòng đến rùng mình một cái.

“Không phải vẫn còn ngon à? Sao lại ném đi?”

“Cho heo ăn chứ sao ạ!”

Nước luộc sủi cảo cũng ngon mà, không thể lãng phí được, ít ra cũng phải trộn thêm cái gì đó vào.

Vừa nói xong, Kiều Kiều đã mở cái chum gốm to bên cạnh, múc một chậu cám gạo đổ lên đống khoai, sau đó hất luôn phần nước sủi cảo còn thừa trong nồi vào thùng.

Làm xong tất cả, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành, câu hỏi cũng nghiêm túc:

“Thức ăn cho heo đắt như vậy, chắc hẳn ăn cũng ngon lắm ha?”

Chu Thiên Vũ cắn tiếp một miếng sủi cảo, lòng đau như cắt, nước mắt muốn trào ra:

“Không ngon bằng đồ ăn cho heo nhà em đâu.”

“Thật ạ?”

Kiều Kiều càng thêm hứng thú:

“Anh Thiên Vũ, anh từng ăn thử chưa? Đã thử qua mấy hãng rồi? Hãng nào cũng không ngon bằng nhà em hả?”

Nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi:

“Nhưng mà đồ nhà em anh từng ăn bao giờ đâu… Đại Vương chắc chắn không cho anh lén ăn đâu nhỉ?”

Chu Thiên Vũ mang đầy tâm sự cay đắng:

“Em không hiểu đâu… người đi làm thuê, trong miệng có cái gì ngon được đâu, anh nói là cám heo thì chính là cám heo đó.”

Câu trả lời kỳ cục này khiến Kiều Kiều ngừng hỏi thêm, chỉ thở dài.

Thầy Tần nói đúng thật, có vài người đúng là hơi ngốc một chút, mà họ lại không biết mình ngốc… Tốt nhất mình cũng đừng làm họ khó xử thêm.

Chờ đến khi bữa sáng kiêm trưa trễ tràng kết thúc, Chu Thiên Vũ dẫn Tống Tam Thành và Tống Hữu Đức sang nhà mình, thì bà ngoại liền tò mò hỏi Ngô Lan:

“Mai mùng Hai, theo lệ con gái phải về nhà mẹ, nếu con theo mẹ về thì nhỡ Tiểu Lục đến thì làm sao?”

Bà ngoại nghĩ ngợi rồi bảo:

“Dù sao thì đến nhà lúc nào cũng được, hay là mẹ cứ ở đây luôn đi, Đàm Đàm à, ngày mai con gọi cả cậu mợ con sang chơi nhé.”

Tống Đàm thì vốn chẳng quá câu nệ mấy chuyện này, nghĩ ngợi một chút liền gật đầu:

“Được thôi ạ! Qua đi! Cũng để cho Linh Linh nhà mình mở mang tầm mắt, biết thế nào mới gọi là có mắt nhìn.”

Bà ngoại vừa nghe liền cười ngoác miệng:

“Chuẩn luôn! Chuẩn luôn! Linh Linh ở phương diện này đúng là không bằng con, phải học hỏi nhiều vào!”

Nhắc đến đây, Tống Đàm còn thấy hơi tiếc nuối:

“Con còn căn dặn Lục Xuyên ăn mặc thật đẹp để mùng Hai tới đè bẹp bạn trai Linh Linh cơ mà.”

“Ai ngờ bị một tiếng gầm của Đại Vương phá đám, mất cả dịp thể hiện rồi!”

Nhưng bà ngoại lắc đầu:

“Cũng vô ích. Linh Linh khác con mà, con thì thấy vừa mắt là dám thử, nó thì luôn cảm thấy bản thân không xứng với người ta.”

“Dù lần này chưa chia tay, mà lỡ gặp Tiểu Lục rồi, nó chắc càng thấy mình chỉ nên ở bên người bình thường thôi.”

“Cái đứa này tính nết thật quá, ngay cả một tí tâm lý so bì mà ai ai cũng có thì nó lại chẳng có.”

Bà ngoại thở dài, đầy nỗi lo âu trong lòng.

Loading...