Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1185: Bảo vệ.
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:29
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở nhà họ Tống, mọi người ăn uống no nê xong lại cùng nhau dọn dẹp, vừa làm vừa tán gẫu:
“Liên Hoa này, mẹ chồng cô ở nhà một mình có xoay sở được không? Dù sao bây giờ cũng chẳng còn mấy ai nữa, hay gọi bà ấy qua ngồi chơi cho vui?”
“Đỡ để bà cụ ở nhà đi lại không tiện, buồn tủi cô đơn.”
Thím Liên Hoa lại mỉm cười: “Không đâu không đâu, mẹ chồng tôi dạo này sống thoải mái lắm cơ… Đường trong nhà đã cho người lát thành dốc thoai thoải rồi, xe lăn điện của bà chỉ cần nhấn nhẹ là đi được.”
Nhà vệ sinh còn có bồn cầu nữa, sống một mình giờ tiện hơn hẳn ngày trước.
Chỉ cần người còn cử động được, còn tự lo được, thì tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Huống chi giờ bà còn có niềm vui mới.
“Dạo gần đây bà ấy lướt Douyin xem người ta livestream tết dây, còn đặt mua dây về học theo luôn đấy…”
Thật ra mấy dụng cụ ấy đơn giản lắm, chỉ cần một tấm bảng có cái kẹp giữ c.h.ặ.t đầu dây, thêm vài cây kim cố định là thao tác được rồi.
Trước kia bà cụ tuyệt đối sẽ không bỏ tiền mua mấy dụng cụ đơn giản thế này. Nhưng giờ có tiền trong tay, tư tưởng cũng thay đổi, vừa ý là mua ngay không do dự.
Cả mùa đông hai tháng nay, tuy không ra ngoài mấy nhưng cũng không hề nhàn rỗi, kiểu tết dây đã học đến cả chục loại rồi!
Mà nhìn là biết, chắc là đang chuẩn bị mẫu mã cho năm sau đem ra bán.
“Trời ơi!” Ngô Lan nghe mà cũng thấy vui lây: “Thật đấy hả? Vậy thì tốt quá rồi! Liên Hoa à, trước kia cô khổ sở biết bao, giờ mẹ chồng đưa hết tiền lương cho cô, đúng là c.uộc sống bắt đầu khởi sắc rồi!”
Thao Dang
“Phải đấy!”
Thím Liên Hoa cũng thấy mãn nguyện vô cùng.
Ở nhà họ Tống chỉ làm mấy việc vặt rửa chén lau nhà, mỗi tháng cũng có mấy ngàn tệ. Tuy không nhiều, nhưng ổn định, việc lại nhẹ nhàng, mỗi ngày đều vui vẻ trò chuyện.
Mà mẹ chồng bà dù giờ không đi làm, nhưng vào mùa hè và thu, lúc có thể làm được việc thì cũng kiếm được bảy tám ngàn mỗi tháng…
Hai người mẹ chồng con dâu năm nay để dành được số tiền còn nhiều hơn bốn năm trước cộng lại!
Bảo sao không thấy tinh thần phơi phới?
Điều duy nhất khiến bà hơi lấn cấn là chẳng biết năm nay người đàn ông trong nhà có về không.
Nếu mà về thật…
Thím Liên Hoa hơi căng thẳng theo phản xạ.
Nhưng nghĩ lại thì… mình sợ cái gì chứ?
Bà chẳng làm gì sai cả, chồng mình đến mẹ ruột còn không đoái hoài gì, chuyện ra tới làng xóm thì ai cũng tự biết đúng sai.
Huống hồ, nếu thật sự phải đối đầu, thì dù bà đánh không lại đàn ông, nhưng chỉ cần quyết liều, thiếu gì cách?
Trên tivi người ta còn dạy, phải nắm được điểm yếu. Mà ông ta thì lại rất coi trọng cái điểm yếu đó.
Hai đứa con tuy là ruột thịt, nhưng với bà mà nói, chúng còn chẳng bằng nổi con trai ông chú Bảy. Nếu thật sự ông ta dám làm tới, thì bà liều mạng, mua vé đi đến thành phố nơi chúng ở, ông ta ở đâu bà làm loạn ở đó…
Làm mẹ, bà cũng chẳng đòi hỏi gì cao xa, chỉ mong hai đứa nhỏ cùng người đàn bà kia, ép được cha bọn họ ngoan ngoãn lại là được.
Từ ngày làm việc ở nhà họ Tống, tiếp xúc với đủ loại người, lại thường xuyên lên mạng xem đủ thứ video, giờ đây thím Liên Hoa đã có hẳn một “hệ tư tưởng” rõ ràng.
Hồi xưa còn chịu đựng nhẫn nhịn, chỉ mong ngày tháng trôi qua.
Còn bây giờ, đã nếm được mùi vị c.uộc sống tốt đẹp, ngày nào còn phải sống kiểu cũ, ngày đó là không chấp nhận được nữa, ai thắng ai chưa chắc đâu!
Mấy lời này bà không nói ra, nhưng nhìn khí thế đầy tự tin của bà lúc này, thì chẳng ai trong nhà nghi ngờ gì cả.
Mà giờ thím Liên Hoa cũng có chuyện khác muốn bàn:
“Đàm Đàm, mấy ‘bảo bối’ nhà mình nuôi, trông vườn có ổn không đấy?”
“Tôi thấy trên mạng nói, chó mà cắn người thì không chỉ chó không có kết cục tốt, mà chủ nhà cũng phải đền tiền nữa. Nhỡ người ta bám lấy chuyện này, cứ cố ý vào vườn hái trộm thì làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1185-bao-ve.html.]
Bà hơi lo lắng: “Dạo này dân trong làng nói chuyện cũng bắt đầu hỏi thăm về nguồn giống nhà cháu lấy ở đâu đấy…”
Mà chuyện này, thím Liên Hoa cũng chẳng hề giấu giếm.
Hạt giống từ đâu mà ra ư?
Quan hệ của giáo sư Tống trải khắp nơi từ Nam chí Bắc, hạt giống được gửi đến từng thùng, từng hộp, bên ngoài chẳng ghi tên, chỉ toàn mấy dãy mã loằng ngoằng, bà chẳng hiểu được cái nào ra cái nào.
Nghe nói trước khi trồng vụ năm sau còn phải có người đến sắp xếp lại, bảo là sẽ xây dựng một nông trại nguyên sinh, áp dụng phương pháp canh tác tự nhiên, tạo thành một khu sinh thái hoàn toàn tự nhiên...
Nói chung là nghe rối rắm lắm, thím Liên Hoa nghe không lọt tai nổi.
Nhưng bà biết rõ, giờ đã có người bắt đầu dò hỏi, nhân khẩu trong làng cũng tạp hơn. Tết này mọi người qua lại thăm hỏi nhau, mà lời ra tiếng vào một vòng, năm sau chuyện ở làng nhất định sẽ thêm phức tạp.
Nói đến đây, Tống Đàm cũng chau mày lại.
Camera thì đã gắn rồi, mấy chú chó cũng hết lòng canh gác, nhưng nếu thật có người cố tình làm càn, đòi tiền bồi thường, thì cho dù dân làng có bênh cô vì lợi ích riêng, thì những phiền toái đó vẫn là khó chịu.
Trương Yến Bình nghe vậy liền thở dài:
“Haiz, ít người thì không làm được việc, mà đông người thì chi phí nhân công lại tăng . Hay là chúng ta tuyển người tuần tra bảo vệ đi?”
Nhưng tuyển ở đâu?
Ngô Lan và Tống Tam Thành cũng nhăn nhó: “Chuyện thế này cũng không thể tìm người trong làng được.”
Ai quanh đây mà chẳng có bà con họ hàng. Lỡ mà xảy ra chuyện “tay trong ăn trộm”, thì rất có khả năng đấy.
Dù không đến mức đó, nhưng nếu bảo vệ tuần tra mà phát hiện người trộm rau là bà con mình, thì biết làm sao? Đành mắt nhắm mắt mở thôi!
Mà như vậy thì ngày nào cũng mệt phát điên mất.
“Vậy thì thuê người ngoài vậy.”
Tống Đàm bắt đầu tính toán, trước kia nhà cô có 300 mẫu ruộng, bảy con ch.ó trông là đủ, thêm cả hệ thống camera, người nhà vẫn kiểm soát được.
Nhưng giờ cộng hết mảnh đất sườn núi thì đã vượt quá 1000 mẫu rồi. Diện tích rộng thế này, chỉ riêng chuyện chạy xe tới lui đã mệt, trông cậy hết vào chó cũng không xuể!
Vì sao mùa hè cô lại xây ký túc xá trên núi? Là để chuẩn bị cho tương lai tuyển người ở lại.
Và giờ, chính là lúc cần dùng đến rồi.
“Nhưng người dễ tuyển không?”
Trương Yến Bình theo bản năng nhíu mày. Dù gì làm ở vùng núi nghe cũng không hấp dẫn gì cho lắm. Họ có thể trả chỉ là mức lương phổ thông, chứ không có đãi ngộ đặc biệt gì.
Tống Đàm rút điện thoại ra lắc lắc:
“Anh nói thử xem, mấy người bên cạnh ông nội của bí thư Tiểu Chúc ấy, anh Tiểu Đỗ, anh Tiểu Dương, có phải nhìn cái là thấy ‘rất có bản lĩnh’ không? Nhìn là biết từng đi lính rồi!”
Bí thư Tiểu Chúc từ nãy chỉ ngồi nghe không chen vào, giờ sặc luôn một ngụm trà, suýt nữa phun ra. Cô ta trừng mắt nhìn Tống Đàm.
Gì chứ? Cô cũng tinh mắt ghê ha! Biết mấy người cạnh ông nội tôi là được chọn lọc ra kiểu gì không?
Cô ta hít sâu một hơi, lúc này mới uyển chuyển khuyên can: “Cái đó… có vẻ hơi không thực tế đấy? Tiểu Đỗ với mấy anh kia lương… ừm… lương khá cao đó.”
Không nói đến lương, phúc lợi bên Tống Đàm cũng không thể sánh bằng, chưa kể còn có những quyền lợi ngầm không thể hiện ra được.
Cô ta lưỡng lự định nói lại thôi, còn Tống Đàm thì đã mất kiên nhẫn:
“Trời ơi, tôi chỉ muốn thuê người trông vườn thôi mà, sao, tôi đang tuyển đặc công hay lính đánh thuê à? Chẳng qua hỏi xem họ có đồng đội nào đang tìm việc không thôi!”
Cái vụ “lính đánh thuê” hay “đặc công” gì đó, bí thư Tiểu Chúc cảm thấy cần phải giải thích: “Thật ra bọn họ cũng không hẳn là…”
Còn chưa nói hết câu thì đã thấy Tống Đàm “ting ting ting” nhắn tin lia lịa:
“Anh Yến Bình, mấy anh Tiểu Đỗ trả lời rồi, hỏi lương bổng chế độ… cái này mình nên đề giá sao đây?”
Bí thư Tiểu Chúc nín họng hồi lâu, c.uối cùng cũng chẳng nói được gì thêm nữa.