Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1219: Hương Hương. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:13
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sang năm chúng tôi tính nuôi thêm nữa, nên sẽ chuyển sang bãi sông bên kia. Nhưng để đảm bảo an toàn, sẽ tách riêng với bò và dê."
“Tốt quá rồi…” Trong mắt độc giả đầy vẻ ngưỡng mộ: “Giá như nhà tôi cũng thuê được một mảnh đất thì tốt biết mấy… Nhưng lúc đó tôi chê làm nông vất vả, không cho cha mẹ thuê, giờ chỉ đành ủy khuất Hương Hương vậy…”
Thật ra hôm qua anh ta đã quyết định rồi, nhưng lúc này lại mang tâm trạng của một người cha già mà không kìm được hỏi thêm một câu:
“Vậy… tôi có thể thường xuyên tới thăm nó không?”
Tống Đàm “phụt” cười bật ra thành tiếng:
“Muốn thăm lúc nào cũng được mà! Nhưng nhà chúng tôi không bao cơm đâu nhé, nhiều lắm thì mời anh lên nhà ăn tập thể trên núi thôi.”
“Ngoài ra… tốt nhất đừng tiết lộ cụ thể địa điểm cho người khác biết được không?”
Độc giả cười gượng: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà…”
Thật ra anh ta cũng không định ăn ké gì nhiều, chỉ là định tranh thủ cơ hội mua thêm mấy món ngon thôi.
Lúc này, con Hương Hương bỗng kêu lên một tiếng, như thể có linh cảm, nó lùi bước về sau, rồi lại hất mạnh người, chui tọt trở vào sân nhà.
Không bao lâu sau, trong sân liền vang lên tiếng gọi thân mật đặc trưng của người già:
“Hương Hương à, Hương Hương… sao không ăn cơm nữa vậy con?”
“Có phải bữa sáng không ngon không? Không sao đâu, bà nội lấy chuối cho con nha, Hương Hương, muốn ăn chuối hay là táo nào?”
Tống Đàm: …
Cô cố lấy lại bình tĩnh, liền tuyên bố rõ ràng:
“Tôi phải giải thích trước nhé, heo nhà tôi ăn uống như heo bình thường thôi. Không có chuối, cũng không có táo, chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Chỉ là cám mì, cám gạo, rau thừa, cơm thừa, khoai lang các thứ thôi… Đảm bảo không bao giờ bị đói, nhưng tuyệt đối không có trái cây cao cấp.”
Độc giả cũng thở dài, tiếc nuối nói:
“Tôi hiểu.”
Nhìn kiểu cưng chiều thế này, Tống Đàm c.uối cùng cũng hiểu tại sao con heo này lâu như vậy vẫn chưa ai muốn nhận nuôi.
Theo lý thì nuôi đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn mang về làm giống chứ? Chưa nói đâu xa, mấy trại lớn giờ còn có cả thiết bị lấy tinh trữ đông đấy!
Bầu không khí chợt trở nên trầm mặc.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cổng lớn lại mở ra, một bà cụ từ trong đi ra:
“Đại Bảo, con nói gì với Hương Hương đấy? Sao nó không chịu ăn cơm nữa?”
Quay đầu lại trông thấy Tống Đàm và Lục Xuyên, bà “ối giời ơi” một tiếng, đứng khựng lại.
“Bạn con đấy à? Trời ơi! Đẹp quá đi mất thôi! Vào nhà vào nhà mau!”
“Con cái gì mà không biết điều! Mùa đông lạnh thế này còn để người ta đứng ngoài cửa… Ăn cơm chưa?”
Đã 11 giờ rồi, hỏi vậy là hỏi bữa trưa hay bữa sáng đây?
Tống Đàm đành cười đáp:
“Tụi cháu ăn rồi ạ.”
Đồng thời cố tình lờ đi cái biệt danh “Đại Bảo” vừa bị gọi.
Độc giả tỏ ra bất lực:
“Mẹ, họ tới là để đón Hương Hương đi đó.”
“Không thể nào?”
Bà cụ bán tín bán nghi.
Hai đứa con trai con gái xinh đẹp như thế, nhà còn phải nuôi heo sao? Liệu có nuôi nổi Hương Hương không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1219-huong-huong-2.html.]
Đừng có học theo mấy người trên Douyin ấy, mang heo về quay video vài bữa kiếm tiền xong rồi chẳng lo cho Hương Hương nữa đâu nha!
Bà cụ lập tức tỏ ra do dự.
Độc giả thấy vậy liền vội nói:
Thao Dang
“Mẹ, đây chính là nhà mà con thường theo dõi livestream đó, nhà họ có đến mấy trăm mẫu núi và đất lận, chỗ nuôi Hương Hương thì thiếu gì!”
“Hơn nữa họ còn chịu ký hợp đồng với con nữa mà.”
Mà hợp đồng đó cũng không phải là loại lừa đảo gì cả.
Nuôi thú mà, không thể tránh khỏi những rủi ro như bệnh tật hay thương tích ngoài ý muốn, nên cũng không yêu cầu bắt buộc Hương Hương phải sống sót.
Chỉ là sợ có người cố ý mượn cớ rồi lén đem thịt ăn, nên quy định nếu xảy ra tử vong ngoài ý muốn thì phải chôn xác hoặc để họ đến đón Hương Hương về.
Chỉ riêng điều khoản này thôi đã loại được biết bao người.
Bây giờ vất vả lắm mới gặp được một nhà đáng tin lại có thực lực, độc giả vừa không nỡ rời Hương Hương, lại cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Tống Đàm rất hiểu tâm trạng đó.
Hồi xưa lúc Đại Vương được chủ cũ trao lại, người ta cũng mũi sụt mũi sịt, mấy lần ba lượt hứa sẽ tới thăm, còn mua sắm đồ đạc cho nó đủ kiểu…
Tâm lý của người nuôi thú cưng mà, ai chẳng thế.
Cô bật cười, vươn tay ra, một tia linh khí ẩn chứa nơi đầu ngón tay:
“Hương Hương à, nhà chủ hiện tại của em nhỏ quá, không nuôi nổi em nữa rồi. Em có bằng lòng đi theo chị không? Chị sẽ tìm cho em vài cô vợ nhé?”
“Tìm vài cô… Hương Hương vẫn là em bé mà…” Bà cụ bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm không nỡ rời, anh chàng Đại Bảo thì giả vờ như không nghe thấy.
Tống Đàm cũng nhịn không được cười: con này không nên gọi làHương Hương, phải gọi là Nhị Bảo mới đúng.
Ngay khoảnh khắc sau đó, cánh cửa nhà khẽ động, cái mũi heo của Hương Hương thò ra trước, ngửi ngửi trong không khí mấy cái.
Hình như cảm giác được điều gì đó, nó bỗng phóng vụt ra ngoài.
Thân hình nặng nề của nó chạy lạch bạch, “đáp đáp đáp đáp” giẫm lên nền sân, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Tống Đàm.
Mũi heo hích vào lòng bàn tay cô, vừa dụi vừa ngửi, giờ thì rõ ràng là đã chấp nhận cô rồi.
Nhưng trong mắt Lục Xuyên và người nhà độc giả, thì chính là giọng nói dịu dàng của Tống Đàm đã hấp dẫn Hương Hương.
Heo mà cũng biết nhìn người, chắc chắn là cảm nhận được cô là người tốt, nên mới chịu theo cô đi.
Lúc này, mắt độc giả đỏ hoe:
“Hương Hương ơi! Cha nhất định sẽ tới thăm con mà hu hu hu…”
Tống Đàm: …
Cô vuốt ve lớp lông cứng cáp trên mình Hương Hương, nhìn thấy nó lim dim mắt, rồi xoay người nằm uỵch xuống nền đất, không khỏi cũng cảm thấy bất lực.
Bà cụ thì lại từ trong nhà lấy ra một cái bàn chải lông mềm:
“Hương Hương à, sắp tới nhà mới rồi, để bà nội gãi ngứa cho con, chải lông cho con nhé…”
Tống Đàm: …
Cô quay sang nhìn độc giả, vừa định nói gì, thì thấy đối phương đã hiểu ra, liền nhanh chóng tiếp lời:
“Tôi biết, tôi biết, các bạn không có dịch vụ này, tôi hiểu mà, không ép đâu.”
“Không sao, sau này lúc tôi tới thăm nó, tôi sẽ chải cho nó.”
Lục Xuyên từ nãy tới giờ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, lúc này c.uối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ừm, thì ra đây chính là kiểu phụ thuộc tâm lý của con người với thú cưng đấy à! Cũng đáng yêu ra phết.
Tuy rằng chia ly đúng là chẳng dễ chịu gì thật.