Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 970: Cô họ Vân?
Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:35
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Vân đến rất nhanh.
Cô ta khoác một chiếc áo phao đỏ chói, viền ren lấp lánh kiểu nông thôn, tóc kẹp gọn, trên làn da ngăm đen quét một lớp phấn nền trắng bệch, lông mày kẻ đậm, mắt chuốt mascara rõ ràng, trông ra vẻ vô cùng ưa thích tô vẽ c.uộc sống.
Còn trong tay thì không rời… chiếc gậy chụp hình và điện thoại di động.
Vừa thấy Ngô Lan, Vân Vân đã chẳng có chút lạ lẫm, vui vẻ nhiệt tình đưa qua một túi đỏ lù lù:
“Dì ơi, trước đây lão Trịnh nhà cháu lấy được mấy cây giống củ cải nhà dì trồng thử, bữa nay hái được rồi, ngọt lắm! Nói mãi mà chưa cảm ơn, lão Trịnh còn bảo khách khí gì, có việc thì lão ấy qua giúp một tay là được... Đây, đây, cho dì hai củ nếm thử! Ngọt lắm, gọt vỏ ăn sống cũng ngon cực kỳ!”
Nhìn Vân Vân cứ dúi tới dúi lui, Ngô Lan đành vui vẻ đón nhận, miệng còn khách sáo:
“Nhà lão Trịnh cũng giúp nhà dì bao nhiêu việc rồi, mấy cây giống đó ai mà chả có, khách sáo làm chi!”
Lời thì nói vậy, nhưng Ngô Lan cũng hơi chột dạ: lão Trịnh năm nay mới bốn mốt bốn mươi hai, mà con bé Vân Vân này gọi mình bằng “dì” cứ thấy… như kiểu làm mình già đi mấy tuổi ấy!
Nhưng nhìn dáng vẻ Vân Vân, tuy làn da đen bóng, nhưng tràn đầy sức sống, tươi tắn, thế là lời đến miệng lại nuốt vào.
Vân Vân đâu biết trong lòng Ngô Lan đang lẩm bẩm gì, cô ta cười cười chờ mong hỏi:
“Dì à, không có việc gì khác thì lát nữa cháu qua bãi cỏ bên kia livestream nhé? Có gì cần chú ý không dì?”
Ngô Lan nghĩ ngợi rồi dặn dò:
“Không có gì, nhưng mà đừng tự tiện lại gần bò với dê nha, bọn nó hiền mà nghịch lắm, nhỡ đâu làm cháu sợ.”
Bà không nhắc thì thôi, nhắc mới nhớ… hôm trước cậu của Tống Đàm vào chuồng dọn dẹp, mấy con dê con còn nhảy loi choi húc cả vào người ông ấy đấy!
Vân Vân nghe xong chỉ cười:
“Cháu biết rồi dì, bên quê cháu đi ngang đồng cỏ còn gặp cả bò Tây Tạng, cháu quen rồi.”
Nhắc đến đây, Ngô Lan nhớ ra trọng điểm, bèn giả vờ buột miệng hỏi:
“Cháu lấy chồng về đây mấy năm mà chưa về thăm nhà à? Nhà cửa sao rồi?”
Vân Vân chẳng hề né tránh, miệng cười nhưng giọng nói chua chát:
Thao Dang
“Về làm gì dì? Nhà cháu đấy, cha mẹ chỉ biết đòi sính lễ bán con thôi. Lúc cháu lấy lão Trịnh, tự cháu tìm người mai mối thương lượng giá cả đấy chứ!
Nếu mà để cha mẹ cháu đàm phán, không có trăm tám chục vạn thì khỏi cưới, đời cháu coi như xong.”
“Mấy hôm trước em gái cháu còn gọi điện khoe là giành được học bổng, đủ trả tiền vay học phí rồi. Còn hai đứa em nhỏ hơn, giờ chưa đến tuổi “bán được giá” đâu, nên tạm thời nhà vẫn yên.”
Nói ra nghe nhẹ bẫng, nhưng chỉ người trong c.uộc mới biết hết những tủi nhục cay đắng trong đó.
Ngô Lan nghe mà lòng cũng trĩu nặng, thở dài một tiếng:
“Dù sao em gái cháu còn học đại học, lại có học bổng, sau này thế nào cũng có tương lai sáng sủa.”
Nhưng ai ngờ lời bà vừa dứt, Vân Vân liền cau mày:
“Em ấy hai mươi rồi, dưới còn hai đứa nhỏ...”
Hai mươi tuổi mà vẫn chưa gả đi, lại còn được đi học, đó là hồi xưa chính Vân Vân về nhà dỗ ngọt, nói gả muộn chút thì giá sính lễ cao hơn, có khi thêm được cả trăm vạn nữa.
Ai dè cô ta vừa thuyết phục xong, chưa được bao lâu đã “tự bán rẻ” mình đi mất, còn chẳng thèm quay về…
Nghĩ đến đây, hứng livestream cũng bay sạch, chỉ nở nụ cười đầy mong chờ nhìn Ngô Lan:
“Dì ơi, em cháu xinh hơn cháu, nếu trong thôn có cậu trai nào tốt, dì nhớ giới thiệu nhé!”
Ngô Lan thầm nghĩ: hai mươi tuổi còn là trẻ con chứ đòi cưới xin cái gì!
Nhưng ngẫm đến hoàn cảnh gia đình kia… Bà cũng chỉ biết thở dài, bất đắc dĩ gật đầu:
“Được rồi, dì để ý giúp cho.”
Vân Vân vui vẻ định nói thêm thì bỗng thấy vài người lạ đi ngang qua. Trong đó, một chị trang điểm tinh tế liếc nhìn cô rồi bất chợt sững người, vẻ mặt như vừa gặp người quen.
Vân Vân cũng ngẩn ra, người kia cũng ngẩn người.
Người phụ nữ kia, Dư Yến, bất chợt khen một câu:
“Cô cũng người làng Vân Kiều à? Mắt cô đẹp thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-970-co-ho-van.html.]
Vân Vân chẳng hề ngại ngùng, dứt khoát cười toe toét:
“Đúng mà! Chính tôi cũng thấy mắt tôi là đẹp nhất đấy, nhà tôi ai cũng mắt to thế này hết!”
Câu hỏi vừa thốt ra, đối phương, Dư Yến, bỗng nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, giọng mang theo sự dò xét:
“Vậy… cô họ Vân à?”
Vân Vân sững người.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì từ sân bên kia, giọng của Tống Đàm đã vang lên cắt ngang:
“Chị Dư, chị qua xem chỗ bắp cải này đóng gói thế nào giúp tôi với!”
Phóng viên?!
Vân Vân cau mày, trong lòng bắt đầu cảnh giác. Đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người trong sân ai cũng bận rộn, cô ta cũng không tiện đứng đó lâu, đành cầm điện thoại lững thững quay về phía bãi cỏ.
Chờ cô ta đi khuất, không khí trong sân nhà họ Tống mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Yến vò đầu bứt tai, mặt mũi đầy vẻ hối hận:
“Mọi người nói xem, tôi đúng là hết thuốc chữa rồi! Mới nghi nghi một chút đã buột miệng hỏi ngay, thật là tật xấu không bỏ được!”
Ngô Lan lo lắng:
“Thế… chẳng lẽ thật sự là em gái Vân Vân dính vào chuyện đó à? Giờ phải làm sao? Liệu có bị lộ không?”
Dư Yến thở dài:
“Không phải bị bắt đâu, mà là… nói sao nhỉ, tính ra cũng là chuyện tốt, nhưng mà… chuyện nhà người ta, lẽ ra không nên để mình lắm miệng chõ vào!”
Ngô Lan an ủi:
“Thì cô cũng đâu có nói rõ ràng gì đâu mà lo!”
“Nhưng mà… tôi hỏi thẳng xem có phải họ Vân không, ánh mắt cô ấy lúc đó… chắc chắn là nghĩ tới chuyện gì rồi.”
…
Lúc này, bên kia, Vân Vân chầm chậm đi về phía bãi cỏ, trong đầu cứ lấn cấn mãi. Cô ta đứng lặng một hồi, c.uối cùng vẫn không nhịn được, bấm điện thoại gọi đi.
Kết nối video… không ai bắt máy.
Cô ta lướt lại lịch sử tin nhắn, hơn cả tháng nay, em gái Vân Đoá chưa từng gọi video về lần nào.
Ngay lúc cô ta đang do dự thì có tin nhắn trả lời:
“Chị ơi, em đang trong thư viện.”
Vân Vân khẽ mím môi.
Trước kia Vân Đoá từng nói, trong thư viện đại học ai cũng chăm chỉ học, không được làm ồn, càng không được nghe gọi điện thoại, phải giữ im lặng như lên lớp vậy.
Bình thường thế là thôi, nhưng hôm nay… cô ta cắn răng, vẫn bấm gọi tiếp.
“Tút… tút…”
Rất lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy.
“Chị, em đã nói là em đang ở thư viện rồi mà, không tiện nghe điện thoại đâu.”
Vân Vân vừa nghe xong liền định tắt máy, nhưng chợt nhớ ra điều gì, vội lên tiếng:
“Thế thì em ra ngoài mà nghe! Mấy quyển tiểu thuyết chị mới đọc đấy, mấy thằng “trùm trường” còn hôn bạn gái ngay trong thư viện nữa kìa, có ai cấm đâu!”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
Vân Vân bèn xoáy thẳng vào trọng tâm:
“Đừng có giả vờ ngoan hiền với chị, chị biết thừa rồi! Chuyện em làm, cần gì chị phải hỏi nữa? Người ta, nhà báo người ta còn đến tận đây mà hỏi chị rồi đấy!”
Điện thoại bên kia, giọng Vân Đoá bình tĩnh đến lạ:
“Chị nói linh tinh gì thế? Nhà mình hoàn cảnh thế nào chị cũng biết rồi đấy, có chuyện gì mà khiến đến lượt phóng viên phải quan tâm chứ? Em nói rồi, mấy quyển tiểu thuyết chị đọc ấy, toàn là lừa người đấy!”