Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1193: Anh em gặp mặt. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:11
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mùa xuân vận, nhà ga đông nghịt người đến chóng mặt.

Ngô Linh và bạn trai cô, c.ung Tâm Chí, vừa ra khỏi ga đã đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đã là nửa đêm, nhiệt độ ở Vân Thành xuống tới - 4, - 5 độ. Gió đêm thổi ào một cái, hai người quấn c.h.ặ.t áo khoác mà vẫn lạnh run cầm cập.

“Giờ về kiểu gì đây?” c.ung Tâm Chí vừa xoa tay vừa than: “Linh Linh à, nếu không phải vì em thì giờ anh đang ở nhà ngồi sưởi rồi.”

“Em cũng biết mà, Thanh Thành bên anh với bên em nhiệt độ tuy giống nhau, nhưng cái lạnh lại không giống chút nào.”

Ngô Linh hơi khó hiểu: “Thanh Thành với Vân Thành sát nhau mà, sao lại khác nhau được nhỉ… A, điện thoại em kêu rồi.”

Cô lấy điện thoại ra, thấy có mấy c.uộc gọi nhỡ cùng vài tin nhắn.

Người gọi là Ngô Lôi. Cô vội vàng bắt máy.

“Ngô Linh, em ở đâu đấy? Gửi tin nhắn thì không trả lời, gọi điện cũng không bắt, đúng là không đáng tin!”

Ngô Linh khựng lại: “Chắc tại em vô tình để máy sang chế độ im lặng, lại còn ngủ gật trên xe nữa… Có chuyện gì vậy anh?”

Ngô Lôi hỏi: “Ra khỏi ga chưa? Ra rồi thì đi bộ mấy bước ra ven đường, có một chiếc xe đen bật đèn cảnh báo, là anh đó.”

“Nhanh lên nhé, ở đây không đậu lâu được đâu, anh đã vòng vài vòng rồi.”

Bất ngờ được đón khiến cô mừng rỡ, quên cả hỏi chiếc xe ở đâu ra, vội kéo vali cùng bạn trai chạy ra ven đường.

Đợi đến khi hai người lên xe, Ngô Linh mới thở phào một cái:

“Lúc nãy em còn đang lo nửa đêm từ bến xe về phải gọi xe riêng, không biết có đắt lắm không. Anh, xe này ở đâu ra vậy?”

Ngô Lôi quay đầu xe:

“Là xe dượng Út mới mua đó. Nghe nói em về, sợ anh thi bằng lái lâu rồi lái không quen, nên mấy hôm trước đặc biệt chở anh đi luyện mấy vòng.”

“Ơ!” Ngô Linh hơi bất ngờ:

“Dượng Út mình mua xe rồi á? Em chỉ nghe mẹ nói Tống Đàm về quê làm nông, không ngờ làm ăn phát đạt vậy luôn…”

Thực ra mợ Hai nói chuyện với Ngô Linh cũng nhắc tới chuyện này không ít lần, nhưng không có chứng cứ rõ ràng nên cô vẫn khó tưởng tượng ra.

Thêm vào đó, nhà tuy hay gửi đồ ngon, nhưng cước vận chuyển hàng tươi lại quá đắt, mợ Hai cũng không nỡ gửi, cứ mong cô nghỉ lễ thì về.

Thế mà từ nghỉ lễ kéo đến tận Tết Nguyên Đán, nghỉ hè thì lại đi làm thêm…

“Ổn lắm. Anh đã nói với em rồi mà, anh ở nhà Đàm Đàm chăn bò đấy.”

Ngô Lôi nói rất hồn nhiên, đến lúc này mới để ý rằng ghế sau không chỉ có em gái mà còn có bạn trai cô.

“Người này là ai? Em không giới thiệu một chút sao?”

Ngô Linh còn đang tức vì anh mình nhắc chuyện “chăn bò”, cô dẫn bạn trai về ra mắt mà anh lại lôi chuyện quê mùa ra kể, chẳng khác nào làm nhà mình mất thể diện…

Nhưng vì bị hỏi chuyện, cô đành đánh trống lảng và giới thiệu:

“Anh à, đây là bạn trai em, c.ung Tâm Chí. Tâm Chí, đây là anh trai em, Ngô Lôi, người mà em hay kể đó.”

“Chào anh ạ.” c.ung Tâm Chí trông rất lễ phép.

Nhưng mà cái cách xưng hô “anh” này…

Ngô Lôi không hiểu sao lại nhớ đến Trương Yến Bình, vội vàng xua tay từ chối:

“Đừng gọi vậy, cứ gọi tên tôi là được, tôi không dám nhận xưng ‘anh’ đâu.”

Câu nói này...

Ngô Linh bực mình: “Anh nói linh tinh gì vậy!”

Ngô Lôi lúc này mới vội vàng giải thích:

“Không không, ý anh là nhà mợ Hai mình còn có một người anh họ nữa, người đó mới gọi là anh cả ấy.”

“Chứ ai lại muốn xếp chung hàng với Trương Yến Bình đâu…”

Hai anh em thì thào bàn tán, còn c.ung Tâm Chí chỉ mỉm cười, như thể không để tâm chút nào.

Lúc này Ngô Lôi mới tò mò hỏi:

“Sao lại thế? Năm nay năm ba rồi, sao đột nhiên tích cực đi làm thêm vậy? Chuẩn bị làm người lao động trước thời hạn à?”

Nhắc đến chuyện này, Ngô Linh lại hào hứng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1193-anh-em-gap-mat-1.html.]

“Anh ơi, em có quà cho anh nè!”

Cô mở chiếc balo nặng trĩu của mình:

“Xem này! Một chiếc điện thoại mới!”

“Hồi đó em đậu đại học, anh mua cho em điện thoại với máy tính. Năm ngoái em về, nghe mẹ nói anh có bạn gái rồi, muốn mua nhà ở tỉnh thành. Nhà mình thì có điều kiện gì đâu, nên em mới muốn tự kiếm thêm chút tiền.”

Công việc hè dù không kiếm được nhiều, nhưng dù chỉ là làm phục vụ, mỗi tháng cũng được khoảng 2 ngàn tệ, hai tháng là gần 5 ngàn rồi.

Cô làm suốt đến khi khai giảng mới nghỉ.

5 ngàn tệ đó, cộng với tiền sinh hoạt mẹ cho, thêm chút tiết kiệm và mấy việc làm thêm lặt vặt, giờ cô đã có hơn 8 ngàn.

Đến mùa đông, thời gian eo hẹp hơn, cô xin làm ở tiệm trà sữa, tuy lương thấp hơn nhưng hơn nửa tháng là đủ một tháng tiền tiêu.

Sau khi tiết kiệm được hơn một vạn, cô mua cho Ngô Lôi cái điện thoại, rồi mua thêm áo khoác lông vũ cho bạn trai. Giờ đem ra khoe, mặt mũi rạng rỡ không gì tả nổi!

Cô nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Ngô Lôi nghe mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Trong nhà thì cứ xì xào sợ Ngô Linh có bạn trai rồi không chịu về, giờ nghe mấy lời này, dù anh ta có vô tâm đến đâu cũng không khỏi thấy xót xa.

“Anh mua nhà gì chứ? Em còn nhỏ thế mà đã lo nghĩ chuyện lớn rồi. Anh mày đây còn đang định xây biệt thự trong làng cơ mà, em lo học hành cho giỏi là được.”

“Điện thoại đẹp đấy! Anh đúng lúc định thay máy mới.”

Ngô Linh trợn mắt:

“Thôi đi ông tướng, là anh không dám mua chứ gì? Mẹ kể hết với em rồi đấy, anh bị bạn gái đá, khóc như mưa, còn bị bạn trai mới của người ta đưa về tận nhà…”

Thao Dang

Vừa nói xong, cô vội im bặt, quay sang cười gượng với bạn trai, rồi nhìn sang anh trai với ánh mắt áy náy, sợ làm anh mất mặt.

Nhưng Ngô Lôi thì sao…

Nói sao nhỉ, sau nửa năm hốt phân bò, mặt mũi anh ta cũng dày như da bò rồi, phải nói là một bước tiến hóa vượt bậc.

Thế nên dưới ánh nhìn có phần khó xử của c.ung Tâm Chí, anh ta còn tự hào:

“Phải rồi! Nhân cách anh mày lôi c.uốn thế đấy mà…”

“À đúng rồi, vừa hay anh Trương Thần của em Tết này có tới nhà mình chơi đấy, giới thiệu cho em làm quen. Anh ấy với Lệ Lệ cũng chia tay rồi.”

Những chuyện này mợ Hai đã kể cho Ngô Linh nghe, nhưng khi nghe chính miệng anh trai nói ra, cô vẫn thấy phức tạp trong lòng.

Lúc này, c.ung Tâm Chí c.uối cùng cũng lên tiếng:

“Anh Ngô Lôi, tôi đến chơi Tết thế này, có làm phiền gì không ạ?”

Ngô Lôi “à” một tiếng:

“Không sao đâu, tới rồi thì cứ ở lại.”

c.ung Tâm Chí hơi khựng lại, rồi giả vờ bình thản nói tiếp:

“Thực ra ban đầu mẹ tôi muốn tôi dẫn Linh Linh về nhà chơi Tết, cha mẹ tôi cũng muốn gặp con dâu tương lai một lần…”

“Xì!” Ngô Lôi cắt lời luôn:

“Nói cho đàng hoàng chút coi. Giờ là thời nào rồi? Mới yêu đã gọi là con dâu rồi à? Không tính đến chuyện yêu thêm vài người nữa à?”

“Cái đó, c.ung Tâm Chí à, tôi nói thẳng, đừng để bụng nhé.”

“Nhà cậu có hơi bị… cổ hủ quá không?”

Cú đ.â.m thẳng mặt này làm c.ung Tâm Chí á khẩu luôn.

Anh ta chỉ định nói câu khách sáo để tạo cảm giác thân thuộc cho Ngô Linh thôi mà, sao lại bị chụp mũ là cổ hủ rồi?

Gia đình anh ta cũng đâu có khẳng định chắc chắn Ngô Linh là con dâu tương lai đâu chứ!

Không khí giữa hai người hơi kỳ cục, may mà Ngô Linh cười xòa, còn hơi ngại:

“Hai người nói cái gì vậy chứ… nói quá xa rồi đấy.”

Rồi cô quay sang giải thích với bạn trai:

“Tại em chưa có kinh nghiệm đến nhà người lớn, lần đầu tới sợ làm không khéo, nên định về hỏi mẹ em trước… Hay là qua Tết mình hãy qua đó nhé?”

c.ung Tâm Chí cười dịu dàng:

“Anh nghe em hết.”

Ngô Lôi âm thầm “chậc” một tiếng trong lòng, nhìn người này chỉ toàn nói lời khách sáo, chẳng bằng mình nói thẳng ra cho xong!

Loading...