Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 753: Gà hầm hạt dẻ.

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:19:00
Lượt xem: 149

Thầy Tiền thật sự thèm ăn dây khoai lang quá chừng!

Hôm qua thầy ăn món này ở nhà Tống Đàm.

Lão Tống Hữu Lương (ông chú Bảy của chúng ta đó mọi người – lời Editor) đúng là càng già tay nghề nấu nướng càng lên hương. Chọn mấy ngọn rau khoai lang non mơn mởn, bẻ thành từng khúc nhỏ, xào với tỏi và ớt, vừa thơm vừa cay, ăn cùng cơm thì ngon không chê vào đâu được!

Còn phần già hơn thì cũng không lãng phí chút nào, toàn bộ đều mang cho heo ăn hết!

Những cọng dây rau xanh mướt bị c.h.ặ.t nhỏ ngay trước mặt ông ta, chẳng khác nào băm vào lòng ông ta vậy!

Lão Tiền làm sao chịu nổi cơ chứ!

Ông ta suýt nữa thì hét lên bảo mình biết muối dây khoai lang, nhưng cái cậu Trương Yến Bình da ngăm đen kia cũng chẳng phải người tốt lành gì. Vừa nghe nói dây khoai già phải chẻ khúc rồi lột vỏ mới ăn được, cậu ta liền bảo nhà mình chẳng thiếu rau gì, chỉ thiếu thịt heo ngon thôi.

Kết quả là, đám dây khoai lang đó c.uối cùng vẫn vào chuồng heo cả.

Ban đầu lão Tiền tính rủ đám công nhân nếm thử, tiện thể ông ta cũng tranh thủ ăn thêm một bữa.

Ai ngờ...

Ông ta chỉ biết thở dài ngao ngán. Sau cùng đành chắp tay ra sau lưng, đi dạo một vòng bên ngoài. Nhìn mấy luống rau củ, thấy ngọn cải củ đã cao cỡ bàn tay, ông ta lại thèm món cải củ xào thịt bằm.

Đi thêm một đoạn nữa, thấy rau cải con đã mọc ra mấy lá, ông ta lại nghĩ đến món cải xào dầu thơm lừng.

Đi xa hơn chút nữa, rau chân vịt, cần tây, xà lách, cải bắp... tất cả đều lớn phổng phao cả rồi.

Nhìn về phía khu đất trũng có nhiệt độ ổn định hơn, ông ta thấy đậu cô ve mùa thu và ớt đã trổ đầy trái.

Ông ta đứng ngẩn ra một lúc, lòng dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt ông quét ra xa hơn, chỉ thấy những cây hạt dẻ khỏe mạnh đang đung đưa theo gió, mặt lá xanh mướt lật lên phơi ra lớp dưới hơi ngả trắng. Những chùm hạt dẻ trĩu nặng đong đưa trên cành, trông sắp chín hết cả rồi.

Xa hơn nữa là những cánh đồng lúa chín vàng dưới chân núi...

Màu vàng rực rỡ!!!

Sắp gặt lúa rồi! Gạo mới!

Lão Tiền mừng rỡ, cảm giác người nhẹ bẫng như trẻ ra vài tuổi, chân bước thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã chạy thẳng xuống núi.

“Tống Đàm à, khi nào nhà cô gặt lúa thế? Bán tôi ít gạo nhé! Tôi mua riêng ăn thôi, không phải cho nhà hàng đâu.”

Tống Đàm sửng sốt: “Thầy Tiền ơi, gạo không bán được đâu, nhà tôi chỉ có hai mảnh ruộng này thôi, đủ cho nhà ăn là may rồi.”

Nói thật, chừng đó gạo có khi còn không đủ, nên ngày thường cũng phải làm thêm ít món khác để đổi bữa. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo nhà mình toàn những người ăn khỏe chứ!

Mặt lão Tiền xụ xuống, nhìn mà thấy tội: “Bà nhà tôi tuổi cao sức yếu, thường chỉ thích uống chút cháo trắng mà thôi …”

Tống Đàm: … Thật sự không cần diễn sâu vậy đâu thầy Tiền! Hôm qua thầy còn bảo bà nhà thầy ngày nào cũng mang giày cao gót ra quảng trường nhảy múa mà!

Sáng sớm còn dẫn mọi người trong công viên tập Bát Đoạn Cẩm (bài tập khí công cổ truyền) nữa kìa!

Tống Đàm bật cười bất lực: “Được rồi thầy Tiền… Đợi thầy về tôi gói riêng cho thầy mười cân gạo nhé!”

Thấy thầy Tiền còn định nói gì thêm, cô vội chặn trước: “Thêm nữa thì không có đâu nha! Mười cân gạo nấu cháo cũng đủ lâu rồi, đâu thể ngày nào cũng chỉ ăn mỗi cháo trắng được?”

Lão Tiền chẳng thèm ngại ngùng gì, nét mặt hài lòng quay lưng lên núi.

Đi được mấy bước còn ngoái lại gọi với theo ông chú Bảy: “Này lão Tống, tôi thấy trên núi hạt dẻ chín rồi kìa, chừng nào ông định nấu món gà hầm hạt dẻ thế?”

Ông chú Bảy tức đến mức nhìn theo bóng ông ta mà mắng té tát: “Già từng này tuổi rồi mà không biết xấu hổ! Nhìn gì cũng muốn ăn là sao? Ông làm sư phụ cái nỗi gì mà ham ăn thế hả?”

“Ơ…” Vương Tiểu Thuận bên cạnh yếu ớt lên tiếng: “Con giỏi lột vỏ hạt dẻ lắm ạ…”

Ông chú Bảy: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-753-ga-ham-hat-de.html.]

“Ăn ăn ăn! Toàn bọn chỉ biết ăn thôi! Tối nay ăn luôn nhé! Tống Đàm ơi, hạt dẻ ngon thì phải ăn với thịt ngon, hay là lên núi bắt tạm con gà trống hay gà mái gì đó làm thịt luôn nhỉ?”

Giờ đang là lúc thịt gà mềm ngọt nhất đấy!

Tống Đàm còn chưa kịp lên tiếng thì Kiều Kiều đã nhảy lên phản đối: “Ông chú Bảy ơi, sao ông lại như vậy chứ!”

“Chị bảo rồi mà, gà con mua về mấy tệ một con, giờ còn đang ăn bao nhiêu lúa nhà mình mà nó cũng chưa kịp đẻ được bao nhiêu trứng, sao ông lại tính làm thịt nó ngay vậy?”

Cậu nhóc thở dài, giống hệt cách Ngô Lan than thở mỗi khi gặp đứa con phá của: “Ông chú Bảy, ông đúng là chẳng biết làm ăn gì cả!”

Ông chú Bảy im lặng trong giây lát, rồi mới chậm rãi nói: “Kiều Kiều à, có khi nào… con là đầu bếp không nhỉ?”

Kiều Kiều đơ người luôn.

---

Thao Dang

Nói đến chuyện thu hoạch lúa...

Ngô Lan vừa cúp điện thoại: "Vẫn như cũ, máy gặt thu hoạch tính 450 tệ một mẫu, hay là mình cứ thuê người làm cho rồi."

Ở vùng đồng bằng thì chắc chỉ tốn tầm hai, ba trăm tệ là xong một mẫu, nhưng khu này lại là vùng đồi núi.

Hơn nữa, quanh đây chỉ có nhà họ cần thu hoạch. Người ta chạy máy lên đây chỉ vì hai mảnh ruộng này, hét giá 450 thật ra cũng hợp lý rồi.

Nhưng hai mảnh đất cộng lại cũng chỉ tầm ba, bốn mẫu, Ngô Lan nghĩ tới nghĩ lui: Dù sao thì trên núi máy đào vẫn đang đào hố trồng cây ăn quả, đợi cây ăn quả về thì đám thanh niên mới về làng sẽ tiếp tục đào hố trồng cây...

Nếu vậy thì chi bằng thuê họ luôn, ba trăm tệ một ngày, ba người làm thì chưa đến hai ngày là xong.

Hiện giờ chỉ có một vấn đề...

"Chị chẳng bảo là lúc gặt lúa sẽ tổ chức họp mặt bạn học cho em sao?"

Kiều Kiều nhìn Tống Đàm đầy mong đợi.

Tống Đàm: ...

Lúc dỗ trẻ con, cái gì chẳng hứa được chứ?

Nhưng mà... giờ dù có mời người tới cũng chẳng có gì để bán, hiệu quả kinh tế không cao lắm!

Thế nhưng nhìn Kiều Kiều giờ ngoan thế này, nếu không giữ lời thì...

Tống Đàm nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc thương lượng với Kiều Kiều: "Gặt lúa nếu không có người trông chừng thì dễ bị thương lắm, lần trước chị tổ chức họp lớp mà cứ phải đứng bên cạnh trông chừng, mệt muốn c.h.ế.t."

"Kiều Kiều, năm nay chị không tổ chức họp lớp khi gặt lúa được, nhưng đến dịp mổ heo trước Tết, chị sẽ mời năm người tới họp lớp, được không?"

"Vừa có thể mời họ xem mổ heo, vừa nhờ họ giúp giữ chân heo, c.uối cùng lại đãi họ ăn món thịt heo nữa."

Lúc về còn có thể bán cho họ mấy túi đồ lớn nhỏ... Dù sao thì sắp Tết rồi, người có keo kiệt đến đâu cũng phải chịu chi thôi.

Kiều Kiều nghĩ nghĩ, cũng không quá bận tâm.

Cậu nhóc chỉ nghiêm túc dặn dò: "Vậy lúc mổ heo nhất định phải mời đó, không được hoãn đến sang năm nữa đâu ạ."

"Nhất định nhất định!" Tống Đàm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Lan đang bận rộn trả lời mọi người, lúc này cũng vui vẻ ra mặt: "Gặt lúa mất hai ngày, trồng cây ăn quả cũng phải mấy ngày, rồi lại đến lúc gieo hạt lúa mì đông nữa."

Ruộng thì đã cày rồi, giờ chỉ cần lên luống là gieo hạt được. Mấy hôm nay nhiệt độ vẫn hơi cao, gieo sớm quá dễ bị trổ lúa non, đợi đến c.uối tháng thì hợp lý hơn.

Tính ra thì nửa tháng tới sẽ bận tối mặt tối mũi, người trong làng có thể làm gì thì đều có việc làm, ai cũng có thu nhập...

Ngô Lan nghĩ, làm nông cả đời, năm nay mới thấy c.uộc sống có chút hy vọng thế này.

Loading...