Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 778: Kim Hà thực sự.

Cập nhật lúc: 2025-04-01 17:08:11
Lượt xem: 149

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cỏ hoàng trúc và cỏ voi ngọt được trồng xuống cũng đã một thời gian, giờ đây đã cao đến tận eo. Vài con ch.ó chạy vào chơi, chỉ cần không động đậy thì hoàn toàn không thể phát hiện ra chúng.

Giáo sư Tống nói, khi cỏ cao khoảng 1m5 là có thể thu hoạch. Sau khi cắt, chỉ cần một tháng là có thể thu hoạch lần hai, một năm gần như có thể thu hoạch bảy tám lần.

Mọi năm, đến giữa tháng Mười Một nơi này mới thật sự lạnh, cố gắng cũng thu được ba đợt. Cộng thêm số thân đậu và thân cao lương đã nghiền nát để trữ sẵn, đủ để đàn bò dê mới mua vượt qua mùa đông.

Đợi đến năm sau, vùng nước nông ở bãi sông sẽ được trồng sen. Ở nơi hai dãy núi giao nhau phía xa sẽ được rào lại để đánh dấu chủ quyền.

Đến lúc đó, số lượng loài cá cũng sẽ phong phú hơn.

Chỉ cần kiên trì một hai năm như vậy, bãi bồi Kim Hà sẽ thật sự trở thành "Kim" Hà!

Với niềm tin đó, Tống Đàm càng thêm tự tin với kế hoạch chọn bò dê tiếp theo.

Về chuyện này, giáo sư Tống cũng có đôi lời muốn nói.

Thật lòng mà nói, tình hình thực tế của nhà Tống Đàm so với những hộ ông từng tiếp xúc trước đây vừa khiến ông bớt lo, lại cũng khiến ông đau đầu.

Bớt lo là vì dù sắp xếp thế nào, nhà họ cũng tuân thủ nghiêm ngặt, không nhắc đến tiền nong, cũng chẳng than phiền những chuyện không cần thiết.

Nếu tính theo quan hệ hợp tác, họ chắc chắn là kiểu đối tác lý tưởng nhất.

Hơn nữa, bất kể trồng gì, cây cối đều phát triển cực kỳ tốt, hoàn toàn không phải lo nghĩ đến vấn đề thích nghi hay không.

Nhưng đau đầu là ở chỗ, đến giờ ông vẫn không hiểu họ làm cách nào. Kết quả xét nghiệm đất cũng chỉ ở mức bình thường, chẳng có gì khác biệt, đúng là bó tay!

Ngoài ra, vì gia súc gia cầm của nhà họ đều phát triển cực tốt, nên kế hoạch của ông cứ ba ngày lại thay đổi một lần, trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.

Chẳng hạn như lúc này, ông lại thở dài.

"Thầy ơi, sao vậy ạ?"

Yến Nhiên đang ôn lại tài liệu về các giống bò. Mỗi người có chuyên môn riêng, cô thật sự không quá hiểu về lĩnh vực này.

Ngày mai, cô sẽ cùng Tống Đàm theo giáo sư Tống đi chọn bò, còn Tăng Hiểu Đông và Tề Lâm sẽ lo chăm sóc vườn táo.

Giáo sư Tống lại muốn thở dài nữa. Lúc này, ông gọi Tống Đàm đến:

"Em có yêu cầu gì về giống bò và đặc điểm của chúng không?"

Tống Đàm ngơ ngác: "Em có yêu cầu gì được chứ? Chỉ cần là bò sống là được rồi."

Thao Dang

Thậm chí trong lòng cô còn có một ý nghĩ nhỏ, nếu có loại bò con đang đại hạ giá, chẳng hạn như mấy con bị yếu hoặc đang bị bệnh tạm thời, miễn là không phải bệnh truyền nhiễm thì cô vẫn có thể nuôi cho chúng khỏe mạnh như thường.

Nhưng nếu nói ra, e là giáo sư Tống sẽ cảm thấy cô quá liều lĩnh, nên cô đành giữ lại không nói.

Giáo sư Tống: … Thôi! Đúng là ông lo hão rồi!

Ông phất tay: "Thôi thôi, em đi nghỉ sớm đi, sáng mai sáu giờ xuất phát!"

Sáu giờ lên đường, tám giờ lên tàu cao tốc, trưa đến nơi, sau khi được chủ nhà mời ăn cơm, họ có thể lập tức đi xem bò.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, thậm chí họ có thể về ngay trong đêm.

Cũng không cần lo lắng bên bán tráo bò, vì đã để ông tự mình dẫn người qua, chắc chắn ông có sự đảm bảo.

Thậm chí, nếu cần, chỉ cần nói số lượng và yêu cầu, bên đó có thể chuyển bò trực tiếp đến luôn.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, nhà họ Tống xưa nay chưa ai từng nuôi bò cả, à không, bây giờ có rồi, là con bò già Đại Hoàng suốt ngày đi loanh quanh trên núi, ăn cỏ rồi nằm nhai lại, chẳng làm một chút việc nào.

Giáo sư Tống ngẫm nghĩ: vẫn phải dạy tận tay thôi!

Không thể nào cả đời bọn họ cứ bám trụ ở đây mãi được, phải không?

Bị gọi qua rồi lại bị đuổi đi một cách khó hiểu, Tống Đàm: …

Được thôi!

Dù sao cũng không có việc gì, cô đi tu luyện tiếp đây! Nuôi bò sau này cũng cần dùng đến đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-778-kim-ha-thuc-su.html.]

Sáng sớm hôm sau, năm người ăn một bữa sáng no nê, mỗi người còn xách theo một túi hạt dẻ rang đường, pha thêm một ly trà mang theo, tiện thể còn cầm theo mấy quả trứng trà…

Đến khi Tống Đàm chuẩn bị lấy thêm một hộp tương mang theo, giáo sư Tống không nhịn nổi nữa:

“Chúng ta chỉ ăn một bữa trưa ở nhà người ta thôi, em mang nhiều đồ thế làm gì? Sao em không mang luôn cả hộp cơm đi cho rồi?”

Tống Đàm ngạc nhiên: “Ý kiến hay ghê!”

Hay cái đầu cô ấy!

Đến nhà người ta mà tự mang cơm theo, cô muốn vả vào mặt ai hả?

Với lại, đống hạt dẻ này, cô với Yến Nhiên đã lấy không ít rồi!

“Ăn ăn ăn, tịch thu hết cho ta! Sau này mang làm quà đặc sản tặng người ta! Con gái mà ăn nhiều như vậy, dọc đường mà xì hơi thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tống Đàm đành tiếc nuối mà dừng tay: “Em chỉ nghĩ đây cũng là học trò của thầy, cũng tức là đàn anh của Yến Nhiên, vậy thì cũng là người nhà rồi, mình thoải mái một chút chắc không sao.”

Nói xong, cô lại cười hì hì: “Yên tâm đi! Em chuẩn bị quà đặc sản cho đàn anh rồi, nửa cân trà!”

Hộp quà đóng gói xinh đẹp, rõ ràng không phải chuẩn bị cho người bán trà mà là để giữ thể diện cho giáo sư Tống và Yến Nhiên.

Lần này đến lượt Yến Nhiên ngại ngùng: “Em còn chưa gặp đàn anh lần nào…”

Giáo sư Tống cũng nghiêm mặt, sau đó ho nhẹ: “Không cần tốn kém thế đâu…”

Cả nhóm vui vẻ lên xe, ngay cả Tề Lâm, người phụ trách vườn táo, cũng mang theo 20 gói gia vị trứng trà và hai cân trà.

Dù gì thì cũng có bao nhiêu cây ăn quả miễn phí, dù chủ vườn vốn định dọn dẹp đi chăng nữa, nhưng dành riêng cho họ thì đó cũng là một ân tình.

Vậy mới thấy, trà đúng là món quà tuyệt vời!

Tống Đàm nghĩ thầm, sang năm chắc phải giảm bớt phần của ông chủ Thường, không thì trà nhà mình không đủ để đem tặng mất.

Xa xa, ông chủ Thường chẳng làm gì sai, thậm chí còn siêu giàu, nhưng lại đột nhiên hắt hơi một cái rõ to.

Đừng nhìn giáo sư Tống ngoài miệng cứ chê bai, vừa lên tàu cao tốc, ba người họ ngồi cách nhau một lối đi, ấy vậy mà ông lại nhai hạt dẻ rang liên tục.

Ăn đến nỗi ông chú bên trong còn đang ngủ cũng phải mâng môi tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào đống vỏ hạt dẻ, nước miếng sắp rớt xuống rồi.

Thơm quá chừng!

Ăn khô miệng, giáo sư Tống lại mở nắp bình trà, nhấp một ngụm thật chậm rãi…

Bên cạnh, Tống Đàm chọc chọc Yến Nhiên: “Giáo sư của cô trẻ con ghê ha!”

Yến Nhiên rất muốn nói không, thầy cô là một nhà nông học giản dị, ổn trọng, còn có trí tuệ lớn!

Nhưng nhìn lại dáng vẻ giả vờ điềm nhiên như không của giáo sư Tống, cô cũng có chút không nói nổi.

Tống Đàm lập tức ân cần nhắc nhở: “Giáo sư Tống, đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa đâu.” Lỡ đâu lại xì hơi thì sao?

Giáo sư Tống nghiêm túc gật đầu, vừa chậm rãi thu dọn vỏ hạt dẻ, vừa giải thích:

“Dạo này nhà mình ăn sáng muộn, hôm nay lại đi sớm, ăn vội vàng quá, hai đứa có muốn ăn trứng trà không?”

Tống Đàm thầm nghĩ, cũng đúng, giờ đã là tháng Chín rồi, buổi sáng không cần dậy từ năm giờ nữa, nên giờ ăn sáng cũng lùi lại một chút, giáo sư Tống nói cũng không sai.

Có điều, ông vừa mới nhét đống vỏ hạt dẻ vào túi giấy, quay qua đã lấy từ trong túi ra mấy quả trứng trà, vỏ trứng nứt ra, ngấm đẫm màu nước sốt đậm đà, túi nhựa vừa mở ra, hương thơm đã tỏa ngào ngạt.

“Ục ục.”

Người bên cạnh không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Giáo sư Tống mặt không đổi sắc, vô cùng điềm tĩnh: “Yến Nhiên, cầm lấy đi.”

Thôi bỏ đi, thỉnh thoảng để ông lão này trẻ con chút cũng không sao!

Tống Đàm và Yến Nhiên vốn chẳng đói, nhưng lúc này cũng rất ăn ý mà đưa tay nhận lấy.

Loading...