Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1169: Yêu cầu đổi giống cây trồng.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:14
Lượt xem: 217
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nghiêm định làm gì, ông chú Bảy thì chẳng rõ gì cả, nhưng thầy Tiền lại gọi điện cho ông:
“Lão Tống à, tôi báo cho ông một tin tốt nhé, cái thằng đồ đệ mắt trắng dã của ông ấy, sắp mất việc rồi đấy!”
Dù ông chú Bảy tự thấy mình đã thấu hiểu chân lý c.uộc đời, nghe xong câu này cũng không kìm được mà mừng rỡ ra mặt!
Một lát sau mới ho nhẹ một tiếng: “Loại người như nó, giờ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi, có việc hay không cũng chẳng phải chuyện của tôi.”
“Huống chi nó cũng làm trong nghề này mấy chục năm rồi, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào? Biết đâu lại đổi chỗ khác rồi lại làm đầu bếp nhàn hạ sung sướng ấy chứ.”
“Khó lắm đó!” Thầy Tiền lại bật cười.
Trong giới đầu bếp của họ, truyền thống là chuyện rất được coi trọng.
Ông chú Bảy thu nhận phải một đồ đệ vong ân bội nghĩa, thực ra ai cũng có phần cảm thấy đau lòng thay cho ông, bởi vậy thầy Tiền cũng không châm chọc ông làm gì, trái lại còn an ủi:
“Cái đức hạnh của đồ đệ ông, ông còn không rõ chắc? Bao nhiêu năm nay rồi, có nổi lấy một người anh em tốt không?”
“Có việc thì bám lấy người ta, hết việc thì quay mặt làm ngơ. Hồi đó cảm thấy ông không có danh tiếng, làm đồ đệ ông thấy mất mặt. Giờ ra ngoài rồi, lại khinh thường những đầu bếp có tiếng, cho rằng họ chỉ biết đánh bóng tên tuổi…”
“Thế nên đấy, sáng nay có không ít người gọi điện kể chuyện này với tôi. Nói là hắn đang tìm việc, gọi đi hơn chục c.uộc, thế mà chẳng ai chịu nhận lời!”
Ông chú Bảy mừng rỡ đến mức lông mày cũng sắp bay lên tới trời, nhưng lúc này vẫn cố làm ra vẻ đạo mạo nói:
“Ây dà, từng này tuổi rồi mà còn thế, cũng mất mặt lắm… thật chẳng dễ dàng gì.”
“Thôi thôi thôi!” Thầy Tiền đâu có mắc lừa trò giả bộ của ông: “Ông cũng rộng lượng thật! Người ta dẫu có thế nào, thì mấy chục năm qua cũng chẳng thiếu tiền bạc hưởng thụ đâu.”
“Nhưng tôi nói thật nhé, giá mà giờ hắn phải đền hết số tiền ra ngoài thì mới gọi là hả giận chứ!”
Đang nói dở, thì thấy đồ đệ mình hí hửng bước vào, vừa thấy ông đã thần thần bí bí nói:
“Thầy à, thầy có biết con vừa mới dò hỏi được chuyện gì không? Bên kia, cái gã họ Bạch đó gấp rút tìm chỗ làm mới là vì đầu năm nay, để lấy được phần chia lợi nhuận, anh ta đã mang nhà mình đi thế chấp vay tiền rồi! Lấy tiền đó đầu tư vào Du Nhiên Cư!”
Trời đất, miệng gì mà linh thế, nói ra điều gì là ứng nghiệm điều đó!
Thầy Tiền gần như không tin nổi, vội hỏi: “Sao con biết được?”
Xời!
Đồ đệ làm vẻ “chuyện này cũng phải hỏi à”: “Anh ta thì giấu kỹ lắm, không nói với ai, ai ngờ lại cãi nhau với sếp trong văn phòng, bị cô lao công nghe được.”
Cô lao công đó thì vốn định nghỉ việc nhưng không nghỉ được, mấy ngày nay lại còn bị trừ lương, dọn dẹp thì chưa biết sao, chứ tin tức thì một mẩu cũng không bỏ sót.
Giờ nghe xong chuyện, thầy Tiền cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng:
“Hay hay hay! Con người ấy mà, phải đầu tư mới biết phá sản là gì!”
Nhưng ông cũng nhắc ông chú Bảy: “Nhà ông c.ung cấp nguyên liệu cũng phải để ý kỹ một chút đấy, lỡ như hắn ta cùng đường rồi, biết đâu lại mò về làng làm trò gì. Dù gì cũng là người ở cùng khu với ông mà!”
Ông chú Bảy nghĩ nếu chỉ có hai ông bà già thì đúng là phải lo thật.
Nhưng bây giờ thì...
Ông đắc ý cong môi: “Cứ để hắn tới! Cứ tới đi!”
Ai dọn dẹp ai còn chưa biết đâu!
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1169-yeu-cau-doi-giong-cay-trong.html.]
Còn bên nhà họ Tống lúc này thì đang xem thông báo trên điện thoại, bên ngoài loa phóng thanh cũng vang lên, cả nhà liền kéo nhau lên ủy ban.
Trời lạnh thế này, bà con trong làng cũng đã về đông đủ, văn phòng không đủ rộng để ngồi, mọi người chen chúc đứng ở cái sân lớn mới xây nhờ vốn hỗ trợ của chính phủ.
Mà lý do khiến bà con tích cực như vậy, hoàn toàn nhờ vào công tác tuyên truyền của bí thư Tiểu Chúc.
Cứ hỏi thử xem, củ cải, cải thảo bán năm sáu tệ một cân, sang năm nhà ai lại không muốn trồng nữa?
Về chuyện này, cả nhà Tống Đàm đã bàn bạc ở nhà mấy lần, nay c.uối cùng cũng định ra quy chế, để bí thư Tiểu Chúc đứng ra tuyên bố.
“Bà con cũng biết rồi, nhà Tống Đàm sau khi học hành bài bản, còn mời chuyên gia đến chỉ dạy tận nơi, trong tay nắm được không ít giống rau củ cực kỳ giá trị.”
“Hôm nay họp thế này, là muốn cùng nhau thảo luận xem liệu có thể giúp mọi người cùng kiếm tiền hay không…”
Cô cố gắng diễn giải thật rõ ràng, quả nhiên sau đó có người lên tiếng hỏi:
“Thế cái giống cây đó phát miễn phí cho chúng ta à? Hay là phải bỏ tiền mua? Nếu phải mua thì mỗi nhà được mua bao nhiêu?”
Phía trên có người hỏi, phía dưới lại có người thì thầm suy tính: “Nếu được trồng thêm vài mẫu, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Nhưng cũng không thể nghĩ đơn giản vậy được, nhỡ đâu ai cũng trồng, sau đó người ta lại ép giá xuống như củ cải thường thì sao?”
“Cái loại củ cải này, bán được năm sáu tệ một cân, thì giống cây có bán mười tệ một cây, mình còn dám mua không?”
“Ngốc quá! Cho dù họ bán mười tệ một cây giống, cùng lắm mình mua ít lại thôi, một cây cải mọc lên một hai chục cân, không lời à? Thế chẳng khác gì cho không!”
Thao Dang
“Giống cây gì mà mười tệ một cây! Cùng một làng với nhau, như vậy thì kiếm tiền cũng dễ quá rồi đó!”
“Thế anh nói đi, anh có muốn hay không?”
Mọi người rôm rả bàn tán, không khí sôi nổi hẳn lên.
Bí thư Tiểu Chúc và Tống Đàm liếc mắt nhìn nhau, cũng là cố tình cho bà con có thời gian thảo luận. Có mua hay không, có đáng hay không, chuyện này ép không được, phải là người ta chủ động mới có kết quả tốt!
Đợi đến khi c.uộc bàn tán bắt đầu đi hơi lệch hướng, cô ta mới hắng giọng: “Thôi nào thôi nào! Người ta đầu tư mấy chục triệu ra làm giống cây xịn như vậy, lẽ nào các người còn muốn lấy không à?”
“Nếu ai còn có suy nghĩ như vậy, thì giờ khỏi đứng đây chịu rét, về nhà luôn đi.”
Lời vừa dứt, có người trong lòng lẩm bẩm, nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi đám đông.
Lúc này bí thư Tiểu Chúc mới trả lời câu hỏi khi nãy của dân làng:
“Giống cây, tất nhiên không thể miễn phí. Nhưng giá cả thì không cao, mà chỉ cần bà con mình không ai gian lận làm bậy, thì tôi dám cam đoan, sẽ có người đến tận nơi thu mua! Mức giá vẫn theo như năm nay.”
Không có gì mạnh mẽ bằng một lời cam kết như vậy!
Mọi người lập tức phấn chấn, lúc này thi nhau hỏi: “Thu thế nào? Giá bao nhiêu? Thật sự thu theo giá đó sao?”
Bí thư Tiểu Chúc giơ tay ra hiệu: “Đừng vội, đừng vội! Có người đến thu thật, mà không muốn bán thì bà con cũng có thể tự đem ra chợ, quyền quyết định là ở mọi người.”
“Nhưng mà, việc nuôi cấy giống cây cũng có giới hạn, không thể để mỗi nhà trồng cả mẫu.”
“Hiện tại thì mức hỗ trợ là: năm tệ một cây giống, mỗi nhà giới hạn 200 cây. Ngoài ra, phải giúp nhà họ Tống làm ba ngày việc nông, tôi nói trước, đều là những việc mệt, nào là đào đất, nhổ cỏ, gặt lúa, thu lúa mạch v.v…”
Nghe đến đây có người lầm bầm: “Mình bỏ tiền rồi, lại còn phải làm không công nữa à? Làm một ngày cũng được hai ba trăm chứ ít gì.”
Ba ngày, chẳng phải gần ngàn tệ rồi à? Còn đủ mua thêm 200 cây giống nữa ấy chứ.
Bí thư Tiểu Chúc mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, nên mới nói là tự nguyện. Không muốn làm thì cũng không ai ép.”
Cô vừa dứt lời, những người ban nãy còn chê bai liền câm nín cả.