Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 968: Nhổ củ cải.

Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:30
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện liên quan đến người trong làng, Ngô Lan xưa nay rất thích hóng hớt. Nhưng tiếc là… bà lại chọn sai thời điểm, ngay lúc đang ăn cơm!

Trước kia, bữa cơm chính là lúc “đàm phán quốc sự”, chuyện lớn chuyện nhỏ đều dễ bàn bạc xong trên mâm.

Nhưng bây giờ…

Nhìn xem, bà Đường vừa mới tao nhã gắp một miếng cá cho vào bát, lại nhanh như chớp gắp thêm một cục chao. Đợi khi mấy món ngon trên bàn bị dọn gần hết, bà mới chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu tỏ vẻ…

Chán nản!

Không phải bà không có khẩu vị, mà là mấy người đến phỏng vấn kia ăn uống chẳng có tí phong độ gì, miệng nhồm nhoàm, mắt sáng rỡ, chẳng giống người từng làm việc văn phòng tí nào! May mà mấy người đó sức ăn cũng không quá khủng, chẳng qua là tướng ăn không “thanh nhã” nên nhìn mới thấy ghê thôi.

Ngô Lan liếc sang, muốn hỏi nhưng đành ngậm miệng, vừa nhai cơm vừa để ý, c.uối cùng… câu hỏi cũng theo miếng cơm trôi thẳng xuống bụng, quên béng luôn.

Tống Đàm cười khúc khích, trêu chọc:

“Mẹ đừng sốt ruột, chờ lát nữa mấy người đó ra sân tiêu cơm rồi, mẹ hỏi cũng chưa muộn mà!”

Nhưng c.uối cùng, cũng chẳng hỏi được gì.

Vì vừa mở miệng, Dư Yến đã thở dài đầy tiếc nuối:

“Chuyện này không tiện kể tiếp đâu, kể nhiều lại không hay.”

Ngô Lan: …

Thao Dang

Con gái à, ăn cơm xong rồi mới nói câu này là thế nào hả?! Làm mẹ mong chờ suốt từ bữa trưa đến giờ, c.uối cùng trắng tay luôn!

Biết không moi thêm được gì, Ngô Lan cũng đành bỏ qua, quay ra chuẩn bị hai cái bao tải, hai cái sọt lớn, chất lên chiếc ba bánh:

“Các cô có muốn tự đi nhổ cải thảo, nhổ củ cải không?”

“Muốn! Muốn! Muốn!”

Dư Yến và cô trợ lý đồng thanh đáp, khí thế ngút trời.

Ngô Lan vui vẻ gọi lớn:

“Đàm Đàm, con dắt mấy người này lên núi đi!”

Tống Đàm vừa đáp lời vừa quay qua lên tiếng…

“Kiều Kiều, em dẫn mấy anh chị lên núi giúp chị với!”

Kiều Kiều hí hửng đáp lại ngay lập tức, vô cùng phấn khích!

Trong sân, Ngô Lan bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ:

“Đại lười lại kêu TIểu lười…”

Tống Đàm cười không để bụng:

“Kiều Kiều thích làm mấy việc này mà ạ!”

Kiều Kiều từ nhỏ đã ham vui, đặc biệt mê mấy hoạt động ngoài trời, mà dạo này Đại Vương lại khoái ăn củ cải, ngày nào cậu nhóc chẳng lên núi nhổ một cây? Cô không biết mới lạ!

Kiều Kiều nhanh nhẹn bưng luôn đống bao tải, sọt lớn mà Ngô Lan chuẩn bị, chất hết lên cái xe điện Đại Đoá của mình.

Khổ thân Đại Đoá, vốn nhỏ hơn chiếc ba bánh đỏ kia hẳn một vòng, giờ chở thêm bốn người, cả đống máy móc ghi hình, lại còn mấy cái bao tải to tướng, chật chội tới mức… chân cũng không duỗi nổi!

Xe vừa nổ máy, một luồng gió lạnh lùa tới, cả đám người trên xe cùng ôm mặt, che trán, lạnh thấu xương!

Nhưng khi lên tới núi, vừa thấy mảng lớn rau xanh mướt trải dài, mọi người lại hừng hực khí thế trở lại.

Dư Yến hăm hở xỏ ủng, lội hẳn xuống ruộng củ cải, nhìn mảng xanh rì của củ cải xanh, lại đảo mắt ngắm mảng đỏ thẫm của củ cải đỏ, ngay lập tức lại… rơi vào cảnh “lựa chọn khó khăn”.

“Rốt c.uộc ăn loại nào ngon hơn nhỉ?”

Kiều Kiều há hốc mồm:

“Ơ… cái nào cũng ngon mà ạ!”

“Bữa trưa hôm nay chị ăn củ cải hầm thịt đó, là củ cải xanh. Còn hai đĩa dưa muối chị khen hoài là củ cải đỏ. Chị thấy cái nào ngon thì lấy cái đó thôi ạ!”

Dư Yến: …

Chính vì biết rõ cả hai loại đều ngon, nên càng không biết chọn cái nào mà!

Thôi, đơn giản hóa vấn đề vậy…

“Thế thì mỗi loại lấy một nửa đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-968-nho-cu-cai.html.]

Nhưng vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy mấy luống rau: cải thảo, cải bẹ, cải đen, cải vàng, xà lách…

Cơn đau đầu tiếp tục kéo tới!

Làm sao bây giờ? Cái gì cũng muốn lấy, mà túi tiền có hạn!

c.uối cùng vẫn là Kiều Kiều – vạn năng giúp Dư Yến tìm ra cách giải quyết:

“Rau xà lách phải ăn tươi mới ngon, chị lấy 8 cây đi, cả nhà ăn được hai bữa luôn.”

“Cải bẹ thì phải để trong ngăn giữ rau của tủ lạnh, có thể tươi được cả tuần. Mỗi ngày ăn 4 cây, chị lấy tầm 20 cây nhé, mà tủ lạnh nhà chị để vừa không đấy? Có cần em buộc lại cho gọn không?”

Dư Yến ban đầu còn muốn nói không cần buộc, xách túi về là được. Nhưng nhìn Kiều Kiều thoắt cái đã nhổ lên mấy cây, lá tươi non xanh mướt, sum suê vươn thẳng, cô lại thở dài bất lực:

“Thôi… cứ buộc lại đi!”

Kiều Kiều vui vẻ đồng ý:

“Dạ, để lúc về em buộc sau!”

“Còn cải đen ấy, sau khi bị sương giá thì ngọt lắm, nấu với tóp mỡ và đậu phụ ngon tuyệt cú mèo luôn. Nhưng cải đen mỗi cây to lắm, em lấy cho chị 5 cây nhé!”

Sương giá? Cải đen không phải chỉ cần lớn lên là ăn được sao?

Dư Yến nghe mà ngơ ngác, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ lấp lánh của Kiều Kiều, c.uối cùng chỉ biết liên tục gật đầu.

“Còn cải vàng nữa, mềm mềm ngọt ngọt, hầm canh siêu ngon! Em thích ăn nhất là loại này! Chị lấy 10 cây nhé?”

“Được! Được hết!”

Nhìn Kiều Kiều tay thoăn thoắt, nhổ rau còn nhanh hơn mình chọn đồ, Dư Yến thầm nghĩ, hay là để cậu ấy tự lo luôn cho xong, mình đừng làm rối việc nữa!

Kế tiếp là màn chọn… bắp cải!

Kiều Kiều tỏ ra rất “thông thái”, vừa làm vừa hỏi dò:

“Chị mua nhiều rau thế này, chắc tính mang biếu người quen phải không? Bắp cải nhà em chất lượng cao đấy nhé, chị Đàm Đàm còn bảo đợi đến đông lạnh rồi, để bà con nhà em mang về cả đống kìa!”

“Bắp cải để lâu không hỏng, ăn không hết có thể muối làm kim chi hay dưa chua. Còn lại thì mua bắp cải là hợp lý nhất. Bắp cải nhà em đều là bắp đặc ruột, nặng lắm luôn!”

Vừa nói dứt lời, cậu nhóc đã nhanh tay c.h.ặ.t phăng một cây.

Nhìn cây bắp cải to tròn, lá xanh mướt ôm c.h.ặ.t lấy nhau, Kiều Kiều lại khéo léo lạng thêm một đường, bóc hết lớp lá già bên ngoài, chỉ còn lại lõi trắng nõn, bẹ như ngọc, lá non mướt mắt.

Cậu đưa cây bắp cải sạch sẽ cho Dư Yến, cô ta vừa đón tay thì… ôi chao, nặng trịch!

Dư Yến lập tức tính toán trong lòng, một cây mà nặng thế này, mua mấy chục ký cũng đâu được bao nhiêu cây? Hay… lấy thêm nữa?

Đang do dự, bỗng nghe anh quay phim than thở:

“Mẹ ơi, hơn 10 ký rồi đấy! Tôi giờ đúng là giàu to rồi, bắp cải 20 tệ một ký mà tôi dám mua luôn!”

Hít hà!

Dư Yến thầm giật mình, hơn 2000 tệ mua rau với gạo, chừng đó tiền bình thường đủ cả nhà cô ăn uống một hai tháng rồi! Mình… đúng là tiêu hoang rồi!

Kiều Kiều lúc này đã thành thạo c.h.ặ.t thêm hai cây bắp cải, lại ngẩng đầu ngây thơ hỏi:

“Ơ, mấy người không phải lên núi tự tay nhổ củ cải à? Sao giờ chỉ mỗi mình em làm thế này?”

Nếu mà câu này là người lớn nói, chắc ai cũng không thấy ngại rồi. Đằng này, lại là cái giọng non nớt, ngây thơ chân thành của Kiều Kiều…

Mọi người lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng lúng túng bước vào ruộng củ cải, tay chỉ chỏ cây này cây kia, soi màu, soi dáng, rồi c.uối cùng xấu hổ mà cúi người nắm lấy một cây, nhẹ nhàng lôi lên…

Ái chà!

Dư Yến reo lên vui sướng:

“Cũng không khó lắm nhỉ, vui thật đấy!”

Kiều Kiều nhìn cô ta cười híp mắt:

“Dễ chứ chị! Đất chỗ trồng củ cải này lẫn nhiều cát, tơi xốp, củ cải lại trồi lên khỏi mặt đất nhiều rồi, sao mà khó được!”

Rồi cậu nhóc nghiêng đầu, đôi mắt sáng rỡ nhìn cô ta:

“Mà chị này, lát nữa tính cân cả củ cải lẫn lá, hay chỉ lấy củ thôi ạ?”

“Ơ…”

Dư Yến bỗng chốc… ngẩn người!

Loading...