Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1162: Suy nghĩ của mẹ Điền Điềm.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:20:58
Lượt xem: 205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Lan vừa định hỏi gì đó, thì bên ngoài đường đã vang lên tiếng gầm rú của xe máy.

Mọi người theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy trên con đường lớn trước cửa, một bóng người quen thuộc đang phóng xe vòng qua rặng trúc, chẳng mấy chốc đã dừng ngay bên sân nhà.

Ngô Lan “ôi chao” một tiếng: “Sao đứa nhỏ này chạy xe mà không đội mũ cũng không đeo găng thế kia!”

Trời lạnh cắt da cắt thịt, tuyết trên đường vẫn chưa tan hết, gò má của Điền Dã bị gió thổi đến đỏ bừng, hai bàn tay càng đỏ tấy, sưng vù, cứng đơ như bọc băng khi buông khỏi tay lái, hai mắt cũng đỏ hoe:

“Chị!” – giọng cậu khàn khàn gọi một tiếng, sau đó bị gió lạnh sặc vào ho liên tục, mọi người vội vàng đẩy đẩy kéo kéo đưa cậu vào nhà, Điền Điềm mắt cũng đỏ hoe, vội rót một cốc nước nóng đưa tới.

Nhưng Điền Dã lại không nhận lấy cốc nước, trái lại gấp gáp nói:

“Chị, chị đừng nghe lời cha mẹ mình!”

“Sau này em có bản lĩnh hay không là chuyện của em, chị muốn sống sao thì cứ sống vậy, em không cần chị phải chịu trách nhiệm! Em cũng không phải là gánh nặng của chị!”

Trong lòng mọi người chợt lộp bộp một tiếng.

Nghe ý này… sao mâu thuẫn hình như không nằm ở nhà Tiểu Tôn?

Tống Đàm khẽ liếc mắt ra hiệu cho TIểu Tôn.

Tiểu Tôn cũng rất bất đắc dĩ.

Anh ta đã chuẩn bị đủ mọi tình huống, kể cả trường hợp tệ nhất là cãi nhau to với người nhà. Ai ngờ chưa tới lượt anh ta xung đột với nhà mình, thì Điền Điềm đã cãi với nhà cô trước rồi.

Đợi đến khi mọi người kéo nhau ngồi xuống, c.uối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Thật ra, chuyện bắt đầu từ một câu thăm dò của mẹ Tiểu Tôn: “… Nhà bọn tôi cũng khó khăn, Tự Cường giờ kiếm được tiền rồi thì không muốn lo cho bọn tôi nữa, nhưng bọn tôi vẫn còn thằng Tự Quý phải nuôi đấy!”

“Nó không được lanh lợi như anh nó, chỉ biết làm mấy việc vặt, tiền kiếm được đều đưa tụi tôi, giờ cũng đến tuổi lấy vợ rồi…”

Thật ra những lời này TIểu Tôn đã báo trước với Điền Điềm rồi, anh ta thậm chí còn hứa chắc nịch: “Cha mẹ anh nói gì em cứ mặc kệ, họ cũng không có ý định quản anh đâu. Nhưng anh thề với em, người khác có gì thì em cũng sẽ có! Em đợi anh một năm thôi! Năm sau làng mình còn nhiều việc lắm.”

Điền Điềm biết rõ Tôn Tự Cường giỏi cỡ nào, hai căn homestay, một căn nhà nhỏ, thiếu gì việc cần đến anh? Còn cả một đống núi chưa khai thác nữa!

Vì vậy đôi trẻ mới tràn đầy tự tin mà đi thực hiện “thủ tục ra mắt” này.

Nào ngờ lần này lại là mẹ Điền Điềm bắt chuyện tiếp: “Không vội đâu, tôi biết hai đứa trong tay cũng không dư dả gì, thì từ từ tích góp vậy, Điền Điềm chưa gấp lấy chồng.”

Vừa nói, bà vừa ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Điền Dã: “Thằng em nó mới học cấp ba, cả đống chuyện trong nhà đều nhờ chị nó gánh vác, cũng phải đợi đến khi Điền Dã đi làm ổn định rồi hẵng tính chứ.”

Mẹ Điền Điềm là người rất thực tế, mà cái sự thực tế đó cũng thể hiện trong cách bà nói chuyện. Giờ bà nói như vậy, mẹ của Tôn Tự Cường lại tưởng bà đang nói móc mình.

Chỉ có Điền Điềm và Điền Dã là trừng to mắt, không nói nổi một lời.

Buổi “ra mắt” quả nhiên kết thúc trong mơ hồ rối ren, nhưng trong tay nắm c.h.ặ.t phong bao đỏ mà Tôn Tự Cường lén đưa, lòng Điền Điềm lại càng thêm rối bời.

Mẹ cô… là có ý gì?

Không, không thể nào, trước đây mẹ còn sợ gánh nặng gia đình đè nặng, mong cô nhanh chóng lấy chồng, đừng để bị níu chân níu cẳng mãi.

Sao giờ c.uộc sống ngày một khấm khá hơn rồi, lại đột nhiên nói ra những lời như thế?

Trên xe trở về, cha Điền Điềm vẫn vui vẻ nói: “Đúng là có xe tiện thật, sau này Tiểu Dã thi đỗ đại học rồi thì học lái xe luôn, cha cũng mua cho con một chiếc, cha nghe nói xe này chỉ hai vạn thôi đúng không?”

Trong xe không ai trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1162-suy-nghi-cua-me-dien-diem.html.]

Mãi cho đến khi Điền Dã không kìm được, cất tiếng hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ nói vậy là có ý gì?”

“Cái gì?” Mẹ cậu thoáng ngơ ngác, căn bản không biết đang bị hỏi câu nào. Một lúc sau mới phản ứng lại:

“À, chuyện hôn sự của chị con với Tiểu Tôn đó à? Không vội, cậu ấy còn phải dành dụm tiền sính lễ mà.”

“Không phải chuyện sính lễ!” Điền Dã cũng là đứa lớn lên trong gian khổ, tuổi còn nhỏ nhưng hiểu chuyện hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Lúc này trực tiếp hỏi luôn:

“Thế mẹ nói phải đợi con đi làm ổn định rồi mới cho chị con kết hôn là sao?”

“Thì có gì đâu?” Mẹ cậu cười cười: “Chẳng phải là do chị con sắp xếp à? Về sau nhà mình chuyên trồng dâu tây, mẹ với cha con phụ chị con một tay.”

“Con học đại học cũng tốn không ít tiền, sau này còn phải mua nhà, lấy vợ... Chứ trông mong gì vào vợ chồng già này nữa. Chị con giỏi giang, thì chịu khổ thêm chút. Sau này con cưới vợ rồi nhớ đến công lao của chị là được.”

Nghe qua thì tưởng như rất chân thành, nhưng Điền Dã lại cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hơi ấm trong xe như cũng lạnh hẳn đi.

Cậu nhìn về phía ghế trước, thấy Tôn Tự Cường và Điền Điềm không nói gì, chỉ cảm thấy răng mình đang va vào nhau cầm cập:

“Thế… trồng dâu tây thì trồng, liên quan gì đến việc chị con lấy chồng?”

Ngay lúc ấy, TIểu Tôn đột nhiên tấp xe vào vệ đường, cười cười: “Tôi đi vệ sinh chút.”

Thấy anh ta xuống xe, mẹ Điền Điềm mới cười trách yêu:

“Con ngốc à, dù Tiểu Tôn có thật thà không để bụng, thì lời cũng không thể nói ngay trước mặt nó… Đúng lúc nhà nó còn đang tích tiền cưới xin. Chị con mà chịu cực thêm mấy năm ở nhà, cũng coi như tích cóp chút đỉnh cho con sau này lấy vợ.”

Thao Dang

“Nó mà cưới rồi thì thành người nhà họ Tôn, nếu vẫn chu cấp cho con thì bên nhà chồng nó không vui đâu.”

Chiếc xe đột ngột rơi vào tĩnh lặng.

Điền Điềm ngồi ở ghế phụ, người ngồi sau không thấy rõ sắc mặt cô, nhưng đến môi cô cũng tái nhợt.

Giây tiếp theo, cô xoay người lại: “Mẹ, con có lấy chồng rồi thì cũng không phải người nhà họ Tôn, con và anh Tôn là một gia đình.”

“Còn nữa, dù anh ấy có tiền hay không, con cũng sẽ cưới. Dù con có bản lĩnh hay không, con cũng sẽ chăm sóc cho Điền Dã… Điều đó không liên quan gì đến việc con kết hôn.”

“Sao lại không liên quan?” Mẹ cô lại nói: “Điền Điềm, con đừng trách mẹ thẳng thắn, đất nhà mình sau này là của Tiểu Dã. Nếu con lấy chồng rồi mà còn về nhà trồng trọt, thì tiền thu hoạch tính làm sao?”

“Cha mẹ không cần tiền của con, nhưng em con thì chưa có gì trong tay. Nếu con giữ hết, sau này em dâu con không hài lòng thì sao?”

Điền Điềm chỉ thấy buồn cười đến mức chua chát.

Thì ra, lúc cô còn là con gái chưa chồng, cô là trụ cột gia đình, là người phải gánh em trai vươn lên.

Còn khi cô kết hôn rồi, hai nhà đã tách biệt, thì lại phải để ý đến cảm xúc của người-vợ-tương-lai của cậu em trai mới mười bảy tuổi?

Ghế sau, mặt Điền Dã đã đỏ bừng: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế được? Nhà mình là nhờ chị mới có cơ hội trồng dâu tây! Không có chị thì làm sao có ngày hôm nay?”

“Đúng vậy!” Người mẹ còn thở dài gật đầu: “Chị con tốt với con lắm, sau này con có vợ rồi, đừng quên công của chị.”

Cậu còn muốn nói gì thêm, nhưng Điền Điềm lúc này lại vô cùng bình tĩnh gọi Tôn Tự Cường quay lại: “Đi thôi, đưa tụi em về nhà trước.”

Cô là người dám nghĩ dám làm, nay đã có mâu thuẫn, thì tối nay phải đích thân đối chất cho rõ ràng!

~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Có một kiểu phụ huynh, bình thường đối xử với con gái rất tốt, nhưng hễ đụng đến lợi ích của con trai, thì con gái lập tức thành “gái đã đi lấy chồng”. Kiểu này chắc cũng không hiếm, nhưng chương sau sẽ đã lắm, giải quyết liền!

Loading...