Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 737: Từ Ninh Thành xông đến!
Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:42:15
Lượt xem: 174
Trương Yến Bình hậm hực xúc phân trên núi.
Anh ta chưa từng làm việc đồng áng, tay chân yếu ớt, nên nhiệm vụ của anh ta chỉ là dọn sạch phân trong chuồng heo, chuồng gà rồi bỏ vào thùng.
Nghe có vẻ đơn giản nhỉ?
Nhưng mà...
Mùa hè, không có gió, buổi chiều, trong rừng.
Ọe!
Phân xúc đầy thùng rồi thì Ngô Lôi lại gánh đến xe ba bánh, Trương Vượng lái xe chở ra hầm ủ phân. Giáo sư Tống và các sinh viên của ông đang đợi sẵn bên cạnh.
Còn Kiều Kiều thì đang cầm sổ tay, vừa viết bính âm vừa chép chữ Hán, vất vả ghi lại yêu cầu của giáo sư Tống:
“Đến đây, đến đây, mọi người học hết đi, trước đó chú Trương làm cũng khá tốt rồi, chỉ là tỉ lệ chưa được chính xác lắm. Phân bón thúc hoa, thúc quả khác với phân bón trừ sâu, diệt khuẩn đấy, ghi lại trước đi, từ từ sẽ quen thôi.”
“Còn phân heo, phân gà, phân vịt, sau này cả phân bò phân dê nữa, cách ủ lên men cũng không giống nhau đâu.”
Đây đúng là đề bài khó đối với Kiều Kiều. Cậu học cũng mới nắm được chút ít, nên cũng chẳng dám dạy lại các bạn nhỏ, thành ra chưa mở livestream gì hết.
Mà lúc này, người phụ trách và người chăm sóc của viện dưỡng lão Ninh Thành đã lái xe thẳng tới cổng nhà Tống Đàm!
Họ đến không đúng lúc lắm, vì hầu hết người nhà đều đang bận việc trên núi, chỉ có ông chú Bảy hiếm khi được rảnh rỗi, đang ngồi trên ghế dựa hút thuốc lào, trông đầy thư thái.
Đang ngồi thảnh thơi phả khói thì ông chú Bảy thấy có một chiếc xe đậu trước cổng, bốn con c.h.ó trong sân lập tức sủa inh ỏi!
Vì vậy, ông chú Bảy vừa đứng dậy thì Công Chúa và Anh Tuấn đã đứng hai bên ông, cảnh giác nhìn về phía cổng!
“Công Chúa... Đây đúng là tiếng của Công Chúa!”
Người phụ trách lái xe vui vẻ ra mặt, người chăm sóc cười đến mức nhe hết cả răng lợi: “Nghe đi! Đây là Anh Tuấn! Trời ơi, giọng nó này, đầy nội lực, vang dội ghê chưa! Tuyệt! Tuyệt vời!”
Hai người đẩy cửa bước vào sân, rồi nhìn thấy Đa Đa và Thương Nhĩ đang đứng dưới mái hiên, im lặng nhìn họ chằm chằm. Không hiểu sao, mắt họ bỗng cay cay.
Làm sao... Làm sao lại có thể khỏe mạnh thế này?
Đa Đa lúc trước nằm bẹp trên đất, thở thì ít mà hít thì nhiều, suốt ngày không ăn không uống, chỉ chăm chăm giữ c.h.ặ.t nút áo của chủ nó... Chỉ cần ở căn cứ còn một tia hy vọng, người phụ trách cũng sẽ không để ai khác nhận nuôi nó!
Còn Thương Nhĩ, sau khi tai bị thương, nó rơi vào trầm cảm tột độ, dường như mọi kỹ năng sinh tồn cũng mất hết.
Thế mà bây giờ, nó và Đa Đa lại đứng canh gác nơi đó, trông mạnh mẽ và đầy tự tin biết bao!
Cứ như chúng chưa từng bị thương vậy.
Còn cả Anh Tuấn và Công Chúa nữa, nhận ra người quen, hai cái mũi ướt sũng của chúng cứ dụi dụi vào tay họ, những tiếng rên khe khẽ làm người ta mềm lòng không thôi!
Người phụ trách ngồi thụp xuống ôm chầm lấy hai chú chó, vừa khóc vừa cười: “Rõ ràng... Rõ ràng là khỏe thế này, sao không báo cho tụi tôi biết chứ? Cứ mấy cái video thay đổi liên tục kia làm tôi lo c.h.ế.t đi được...”
“Đúng đó!” Người chăm sóc cũng rưng rưng nước mắt: “Gửi một cái tin thì khó lắm sao? Làm tôi lo mãi...”
Tống Đàm vừa từ trên núi về đã nghe thấy những lời này, lập tức lên tiếng phản đối:
“Ấy ấy ấy, xúc động thì xúc động, vui thì vui, nhưng không được vu oan người ta nha!”
“Chẳng phải cách dăm bữa nửa tháng tôi đều gửi video cho các anh sao? Gì mà lo lắng lâu như thế?”
“Cô đừng có xạo!”
Người phụ trách tức tối, rút điện thoại ra ngay: “Cô xem đi! Lần cuối cô gửi tin nhắn là cách đây nửa tháng rồi, trong thời gian đó tôi còn gọi video cho cô hai lần, cô đều bảo đang bận dưới ruộng. Cô đã hứa sẽ thường xuyên quay video rồi mà!”
“Còn nói livestream là có thể xem được nữa!”
“Kết quả tôi chẳng thấy gì hết, không lo mới lạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-737-tu-ninh-thanh-xong-den.html.]
Tống Đàm: ...Không thể nào!
Khi người phụ trách gọi điện, đúng là cô đang bận dưới ruộng thật, nhưng quay video cho mấy con c.h.ó thì có gì khó đâu, chẳng cần phải giấu diếm làm gì. Cô đã nhờ mẹ mình lo việc này rồi.
Với cái tính cưng c.h.ó của Ngô Lan ấy hả, không thấy cả bốn con c.h.ó đều có thêm một cái yếm mới à? Đều là Ngô Lan làm đấy!
Vậy thì càng không có lý do gì mà không quay video rồi. Ngày nào trên trang cá nhân của bà cũng đăng đầy rẫy mà.
Cô vội gọi điện cho Ngô Lan: “Mẹ, trước đây con nhờ mẹ quay video cho mấy con c.h.ó rồi gửi qua bên Ninh Thành ấy, mẹ có gửi hết không?”
“Đã gửi rồi đấy nhé!” Giọng lớn của Ngô Lan vang vọng khắp cánh đồng: “Tiểu Chu ngày nào cũng thả tim cho mẹ! Cậu ấy xem được bài đăng của mẹ trên vòng bạn bè đấy, mà mẹ còn riêng hai ngày lại gửi thêm một cái nữa cơ... Sao vậy?”
Tống Đàm lại hỏi: “Chẳng phải con đã nhờ mẹ gửi cho người phụ trách rồi sao? Mẹ chưa gửi à?”
Ngô Lan nghĩ ngợi một chút: “Ý con là cái người có nick [Ninh Tĩnh Chí Viễn] đúng không? Cậu ta chưa đồng ý kết bạn mà! Dù sao thì Tiểu Chu chẳng phải người trong đội của cậu ta sao? Gửi cho Tiểu Chu cũng vậy thôi.”
Tống Đàm: …
Cô nhìn sang người phụ trách.
Người phụ trách ngượng ngùng quay sang người chăm sóc: “Cái đó… Tiểu Chu đi huấn luyện nửa tháng rồi…”
Cái miệng lắm điều của anh ta, hồi trước phải nhờ người phụ trách thúc giục mãi mới chịu đi học tập đào tạo…
Người chăm sóc mặt lạnh tanh.
Người phụ trách càng chột dạ hơn: “Dạo trước chẳng phải mới công khai danh sách nhận nuôi mấy con c.h.ó đó sao? Nhiều người hỏi thăm quá nên tôi từ chối hết mấy lời kết bạn rồi…”
“Anh xem anh xem!” Tống Đàm lập tức vỗ n.g.ự.c đắc ý: “Tôi đã nói là mấy người vu oan cho tôi mà!”
Cô còn định nói thêm gì đó thì điện thoại bên kia lại vang lên:
“Alo… Đúng đúng đúng, tôi là Tống Đàm… Đến cổng làng rồi à? Được được được, chờ tôi một lát, tôi ra dẫn đường ngay…”
Cô lấy chìa khóa xe ra: “Để lát nữa chúng ta nói tiếp nhé, mọi người giúp tôi dỗ mấy con c.h.ó trước, tôi phải đi dẫn đường cho người giao hàng.”
“Giao hàng gì thế?” Người phụ trách tiện miệng hỏi.
Việc này cũng chẳng có gì cần giấu, Tống Đàm trả lời ngắn gọn: “Một ít thân rễ của cỏ chăn nuôi thôi, như cỏ hoàng trúc, cỏ voi ngọt gì đó. Khu đất bên bờ sông đã khai hoang xong rồi, tôi phải dẫn xe qua đó để tiện dỡ hàng.”
“Ồ ồ ồ…” Người phụ trách và người chăm sóc thật sự chẳng biết gì về mấy loại cỏ này, lúc này chỉ vô thức hỏi một câu: “Có cần giúp không?”
Mắt Tống Đàm sáng rực lên.
Cô mỉm cười, trông hệt như dáng vẻ chất phác hồi đi nhận nuôi mấy con chó:
Thao Dang
“Ngại quá đi mất… Nhưng may mà có các anh ở đây, nếu không thì con đường sau núi vẫn chưa sửa xong, mấy bó cỏ này chở qua chở lại cũng thật sự thiếu người giúp một tay.”
Người phụ trách: …
Cảm nhận được ánh mắt của người chăm sóc bên cạnh, anh ta thật sự muốn giải thích. Tôi chỉ là khách sáo thôi mà, hỏi vậy thôi chứ có ngờ đâu người nhà nông vốn nổi tiếng khách sáo nhất lại chẳng khách sáo chút nào!
Thông báo về việc sửa đường trong thành phố đã gửi xuống, nhưng đến giờ vẫn chưa khởi công, nghe nói giai đoạn đầu cần rất nhiều công tác chuẩn bị.
Còn con đường dẫn tới bờ sông Kim Hà sau núi, chính là con đường xi măng vừa lát trên núi là có thể lái xe, những chỗ khác đều là đường núi hẹp ngoằn ngoèo.
Trong hoàn cảnh này, người phụ trách và người chăm sóc, người đứng trên xe, người đứng dưới xe, xếp thành hàng tháo dỡ hàng theo đúng kế hoạch mà Tống Đàm phân công rõ ràng.
Mà để khích lệ họ, Tống Đàm còn bảo họ dắt theo bốn con chó. Bốn con c.h.ó này vốn tưởng rằng nhiệm vụ của mình là trông nhà giữ cửa, nên ngoan ngoãn đến giờ vẫn chưa ra khỏi phạm vi nhà mình.
Nhưng giờ đến bờ sông Kim Hà, nghe Tống Đàm giới thiệu xong, chúng vui mừng phấn khởi chạy nhảy khắp nơi như được mở hội!
Ngay cả hai con c.h.ó chăn cừu nhỏ mà Tôn Thủ Bình mới đem đến cũng đã thành thục chạy một vòng quanh bãi bồi sông.
Người phụ trách/Người chăm sóc: … Khích lệ thì có, nhưng cũng hơi quá rồi đấy.