Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1174: Yên ắng quá đi mất!

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:41
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Quân thì lo nát cả lòng vì ông bạn, còn ông chú Bảy thì cũng lo bể đầu vì cả đám ăn hàng này.

Những túi nhựa kín khí loại thực phẩm mà Tống Đàm mua về đều được lôi ra dùng. Từ đậu tương ngâm cho đến tương dưa hấu, rồi dưa chua rau mặn các kiểu, tất cả đều được đóng gói cẩn thận, tiêu chí là: gọn nhẹ là chính.

Mấy món khô tiện lợi còn sót lại cũng được lục lọi ra, sắp xếp từng món một, món nào có thể gửi thì chia ra đóng thùng, món nào gửi không đáng tiền thì lại nhét ngược về vali.

Đến khi mọi người chuẩn bị xuất phát, Tống Tam Thành chỉ vào mấy bao mễ can trong kho, hỏi: “Cái này có gửi không? Ngon lắm đó.”

Mấy người này còn không biết chắc?

Nhưng giờ thì tay đang kéo vali bự, ba lô trên lưng thì căng phồng, còn trong sân thì xếp đầy thùng hàng có ghi tên từng người…

Tống Đàm mở lời: “Hay là thôi đi, đồ to quá, chuyển phát nhanh tính theo thể tích, không đáng.”

“Không không không!”

Yến Nhiên là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi ôm! Dù là chờ xe hay đi tàu cao tốc tôi cũng ôm, vừa ôm vừa ăn, về đến nhà là nó nhỏ lại rồi, ổn hết!”

Tống Đàm: …

“Không đến mức phải vậy đâu…” Cô cố gắng khuyên thêm: “Bao to lắm đó. Dù không vội, nhưng giờ mở cửa trạm và thời gian lên tàu đều cố định, lỡ trễ thì…

“Không không không! Tôi không sợ!” Yến Nhiên ôm c.h.ặ.t bao mễ can, khí thế hừng hực: “Tôi phải mang hết tất cả những món ngon có thể mang đi, để cha mẹ tôi thấy rõ là tôi đang sống sung sướng cỡ nào!”

“Như vậy thì họ sẽ không suốt ngày giục tôi về nhà nữa.”

Hê hê, đến sang năm homestay khai trương, biết đâu còn phải nhờ cô ta, cái “người quen” này, giữ chỗ hộ ấy chứ!

Trong lòng cô ta đang tính toán sồn sột, nhưng lại đúng ngay tâm trạng của tất cả mọi người. Thế là từng người một bước tới, ôm lấy phần mễ can của mình vào lòng.

Ngay cả Tống Tam Thành nhìn cảnh này cũng không nhịn được thở dài: “Đúng là nhiều thật đó…”

Nhưng c.uối cùng thì mấy thứ này vẫn được chất lên chiếc xe bán tải nhỏ của Tống Đàm.

Vì người quá đông, một xe chở không xuể, chiếc xe của Tống Tam Thành cũng c.uối cùng có dịp phát huy công dụng.

Ông vui vẻ thắt dây an toàn, nhìn lớp bụi mỏng trên cửa kính xe, không nhịn được mà thở dài:

“Phải rửa xe thôi.”

Đầu bếp Tưởng vừa ngồi lên xe thì ngẩn người.

Quay sang nhìn cửa kính, chẳng phải sạch sẽ quá rồi sao? Chỉ dính một chút bụi mỏng khó thấy thôi mà.

Dù sao thì cũng là xe mới, mà Tống Tam Thành lại chăm như chăm bảo bối. Thái độ y như lúc xưa lần đầu sở hữu chiếc xe đạp Phượng Hoàng đời đầu vậy.

Thao Dang

Đợi mọi người lên xe hết rồi, Tống Tam Thành còn không quên hô to một tiếng:

“Đàm Đàm à, đặt cho cha cái phiếu rửa xe online, cha mang đi rửa!”

Tống Đàm dở khóc dở cười.

Chiếc xe này cha mới mua về chưa được mấy ngày, lần trước còn tự xách xô lau sạch boong cơ mà, lần này lại còn biết dùng phiếu khuyến mãi rửa xe nữa…

Cô bật cười: “Cha à, cha rửa nhiều vậy không sợ làm bay sơn xe à?”

Hả?

Lần này đến lượt Tống Tam Thành hoảng hốt.

Người đi rồi, Trương Yến Bình cũng căng thẳng tiến đến phòng khám của bác sĩ Quách.

Còn ông chú Bảy thì ở trong bếp quan sát hũ dầu ớt làm hôm qua, vì bỏ nhiều nguyên liệu nên mùi thơm ngào ngạt. Nhưng do vẫn chưa đến lúc đảo đều nên lúc này vẫn chưa dám đụng tay vào.

Cái sân rộng thênh thang chợt trở nên yên ắng lạ thường. Kiều Kiều đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn quanh, c.uối cùng lẩm bẩm:

“Yên tĩnh quá đi mất…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1174-yen-ang-qua-di-mat.html.]

Quả thật là quá yên tĩnh, đến Ngô Lan cũng cảm thấy hơi không quen. Bà gọi Kiều Kiều:

“Đi, mình lên nhà ăn trên núi xem thử.”

Trương Vượng giờ đang trông bò trông dê bên bãi cỏ, khu nhà ăn trên núi này liền với xưởng sản xuất bỏ không, cũng nên có người trông nom rồi.

Chỉ là trong làng không có ai vừa thân quen lại vừa đủ tin tưởng để giao việc, thành ra nhất thời cũng khó giải quyết.

Ngô Lan âm thầm ghi nhớ chuyện này, quyết định đợi Tống Đàm về sẽ bàn bạc kỹ hơn.

Kiều Kiều cưỡi “Đại Đoá” chở bà cùng lên núi. Xe chạy lắc lư, còn trên sườn đồi thì đám rau xanh mướt ngày nào giờ đã không còn bóng dáng.

Rau để ăn trong nhà, Ngô Lan sợ bị đông lạnh nên cải thảo đã được đưa xuống hầm, củ cải thì chôn trong cát.

Chỉ còn lại số rau c.ung cấp hàng ngày cho ông chủ Thường thì vẫn được vây lại bằng rơm, trước đợt tuyết lớn vẫn còn gắng gượng lớn lên.

Giờ đây, xe cộ trên đường mỗi lúc một nhiều, cao tốc kẹt xe cũng là chuyện dễ gặp. Nhà vườn của họ Tống vốn định đến hai tám tháng Chạp mới nghỉ, c.uối cùng cũng tranh thủ nghỉ hẳn vào ngày “Tiểu niên” (*) trước Tết.

(*) Tết Tiểu Niên (ở Trung Quốc):

Đây là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, diễn ra vào khoảng một tuần trước Tết Nguyên Đán, còn được biết đến ở Việt Nam là Tết Ông Công Ông Táo. Trong ngày này, người dân Trung Quốc thường làm lễ cúng ông Công ông Táo, dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị đón Tết.

Nếu không nhờ vậy, thì đầu bếp Tưởng cũng chẳng kịp về nhà trước Tết đâu.

“Gâu!”

Từ xa, tiếng của Đại Bảo vang lên đầy khí thế.

Thấy người quen đến, nó mừng rỡ lao xuống từ triền đồi vắng ngắt, đến trước mặt Ngô Lan thì đột ngột phanh gấp, sau đó mới quẫy đuôi lia lịa, vừa dụi vừa sà vào.

“Ui ui!”

Ngô Lan dám chắc trước kia mình thật sự chẳng mặn mà gì với chó, nhưng giờ trong nhà nuôi mấy đứa cưng như thế, ngày nào cũng nấu thịt ninh xương cho ăn… chắc là nuôi lâu rồi sinh tình cảm, giờ vừa thấy Đại Bảo là lòng bà lại xốn xang, không nhịn được mà vừa xoa vừa dỗ:

“Được rồi được rồi, cưng quá! Trời lạnh thế này, đừng ở lại trên núi nữa, trên này chỉ còn vài cái cây, chẳng ai trộm đâu, mình về trông tạm xưởng này nha!”

“Dắt mấy đứa nhỏ cùng canh xưởng là được rồi, bên này ấm áp, có đi dạo loanh quanh cũng không sao…”

Nghĩ tới đây, chỉ còn lại Đại Vương vẫn đang nghiêm túc canh giữ hai con heo ở sau núi.

Trời ơi, bà thấy áy náy ghê…

Nhưng mà Đại Vương to quá, Tết nhất người về quê đông, bà lại lo nó dọa người hoặc gây chú ý khiến ai đó nảy sinh ý xấu.

Xưởng lúc này trống không, bà dứt khoát hỏi Kiều Kiều:

“Bình thường con nói chuyện với Đại Vương kiểu gì? Không thì gọi nó lên núi chơi đi. Đổi ca cho mấy đứa một chút.”

“Dạ được,” Kiều Kiều lập tức đáp: “Con sớm đã muốn cho Đại Vương ra chơi rồi, nhưng nó không thích chơi. Hôm trước có tuyết, con còn muốn Đại Vương kéo xe trượt tuyết cơ, nhưng cha không chịu làm xe cho con…”

Ngô Lan nghĩ: Lúc đó cha nó vừa lấy xe mới, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến cái xe đó, rảnh đâu mà làm xe trượt cho con.

Nhưng không sao cả.

“Giờ gần Tết rồi, nhà cũng không bận gì, để cha con làm cho. Rồi con bảo Đại Vương kéo xe cho con, mẹ quay clip cho!”

Kiều Kiều ưỡn n.g.ự.c đầy khí thế: “Con còn muốn Đại Bảo tụi nó làm kỵ binh đứng bên cạnh!”

Ngô Lan cũng chẳng rõ cậu lại xem phim hoạt hình hay phim truyền hình gì nữa, nhưng dù sao thì mấy con ch.ó này rảnh rỗi, chơi với cậu cũng không sao.

Giờ chỉ “ừ ừ” cho xong chuyện: “Được được, vào trong xưởng coi xem dọn dẹp tới đâu rồi…”

“Đầu bếp Tưởng nói là dọn bếp rồi…”

Chưa dứt lời, thì người vẫn luôn giúp trong bếp trên núi, Địch Tiểu Phượng, từ trong nhà bếp bước ra.

Thấy Ngô Lan, trên mặt cô ta nở nụ cười, rõ ràng vẫn nhớ chuyện đối phương từng khuyên mình lúc trước: đừng vì nhất thời hồ đồ mà vội vã tái giá.

“Chị Ngô Lan, chị đến rồi!”

Cô ta thoải mái lên tiếng: “Đầu bếp Tưởng dặn tôi chuyển số nguyên liệu còn lại trên núi xuống. Tôi nghĩ sáng mọi người bận nên ăn cơm trưa xong tôi mới tới.”

Loading...