Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:18
Lượt xem: 232
Quách Đông tỉnh dậy giữa một loạt âm thanh kỳ lạ "đông đông đông".
Cô mở mắt trong cơn mơ màng, cuối cùng cũng xác định được nguồn gốc của tiếng động, một con chim đang đậu trên khung sắt chống trộm ngoài cửa sổ, ra sức mổ vào tấm kính màu xanh dày cộp bên trong.
Ở quê xây nhà thường thích dùng kính màu. Dù sao cũng có cả một sân tràn ngập ánh mặt trời, trong nhà vốn dĩ không cần đến cái gọi là ánh sáng tự nhiên, mà nhà thím Liên Hoa đến giờ vẫn còn dùng rèm cuộn nhựa in hoa đấy thôi!
Hôm qua Quách Đông quên mất, chỉ kéo rèm lên một nửa.
May mà phía sau là rừng núi, dưới chân trải đầy lá rụng không biết đã bao nhiêu năm, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ phát ra âm thanh rất lớn, nên cũng không lo bị ai nhìn thấy bên trong.
Chỉ có con chim này, mỏ nhọn cứ "đông đông đông" vào kính, không biết là có mục đích gì, nhưng nhịp điệu rất độc đáo, trực tiếp đánh thức cô dậy…
Khoan đã!
Kính màu xanh bên ngoài là hướng núi, sao trông có vẻ đã có mặt trời rồi?
Quách Đông mò lấy điện thoạit, 9 giờ 30?!
Còn có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ một người bạn mới thêm vào danh bạ hôm qua, Tống Đàm.
[Cơm sáng đây!]
[Còn chưa dậy à?]
[Sáng nay có cháo gạo thơm nức và cơm chiên trứng với dưa chua siêu ngon nè!]
Cuộc gọi nhỡ
[Thôi được rồi, để phần cho chị, dậy nhớ ăn nhé!]
Ban đầu Quách Đông cảm thấy ấm lòng, sau đó lại sực nhớ ra. Ơ? Đây chẳng phải là suất cơm mà mình đã bỏ 200 tệ ra mua hay sao?!
Ấm lòng cái gì mà ấm lòng chứ!
Sau đó, cô lại nhận ra, ơ khoan, giấc ngủ này cũng quá ngon rồi đi!
Phải biết rằng, trước đây khi còn ở nhà, vì đủ loại lý do mà cô luôn trong trạng thái lo lắng bất an, mỗi ngày cùng lắm chỉ ngủ được sáu tiếng. Vậy mà bây giờ thì sao, tối qua ăn xong, rửa mặt sạch sẽ mới chín giờ, trong thôn cũng chẳng có gì để giải trí…
Cô chỉ nhớ mình ôm điện thoại nằm trên giường, quạt máy ù ù thổi, hình như mới lướt được hai cái video thì chẳng còn chút ký ức gì nữa.
Quách Đông nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc là vì mình đã rời xa căn nhà ngột ngạt kia, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.
Thao Dang
Nhưng không thể không nói, ngủ đã một giấc, tinh thần sảng khoái hẳn, cảm giác cả dáng đi cũng thẳng thớm hơn nhiều.
Cô nhớ đến hương vị của bữa tối qua, lúc này cầm lấy đồ rửa mặt ở cửa, ngay cả động tác đánh răng cũng trở nên gấp gáp.
Chỉ có điều…
Mặt trời 9 giờ sáng đã bắt đầu chói chang rồi.
Khi Quách Đông tới nhà Tống Đàm, thời gian đã là 10 giờ.
Mà đúng lúc này, Ngô Lan vừa xách giỏ trà cùng bà nội Vương Lệ Phân trở về, hai người vừa tháo mũ cỏ quạt gió, vừa tươi cười nhìn cô.
"Bác sĩ Quách ngủ ngon chứ?"
Dù Quách Đông đã đi khắp nơi, nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi đỏ mặt: "Chắc là do mệt quá, hôm qua ngủ sâu lắm ạ!"
"Đâu phải vì mệt?"
Hôm qua, sau khi Tống Đàm nói rõ ý muốn giữ cô lại trong thôn, Ngô Lan liền không tiếc lời khoe khoang về nơi này: "Rõ ràng là do nước và không khí vùng quê chúng ta quá tốt! Ngủ lúc nào cũng ngon! Cô xem tôi này, trông có trẻ không?"
Quách Đông bật cười thành tiếng.
Nhưng ngay sau đó, cô nghiêm túc nhìn Ngô Lan, gật đầu trang trọng: “Thật đấy ạ, dì à, trông dì bây giờ tinh thần khác hẳn.”
Lúc Tống Đàm mới về, mẹ cô vẫn như hình ảnh trong ký ức, thấp thấp, hơi mập, tóc đã điểm bạc.
Làn da vốn dĩ mịn màng tự nhiên, nhưng bị năm tháng và ánh nắng tàn phá thành sắc vàng xỉn. Khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn.
Khi cười, giữa chân mày và đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng bình thản khó tả.
Nhưng giờ đây, sau nửa năm được bồi bổ, bà không còn là "Ngô Lan xưa kia" nữa rồi!
Lúc này, tóc của Ngô Lan đen mướt bóng loáng, da dẻ dù vẫn hơi ngả vàng nhưng ở trong thôn cũng có thể xem như trắng trẻo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-444.html.]
Nếp nhăn không phải là biến mất, nhưng nét mặt bà thoải mái hơn, sắc da hồng hào, tất cả đều cho thấy tình trạng hiện tại rất tốt.
Ngô Lan nhìn mình hằng ngày nên không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bất cứ ai lâu ngày không gặp đều phải khen vài câu.
Giờ đây, lời khen này còn bị bà tận dụng không chút ngại ngần làm chiêu trò dụ dỗ bác sĩ Quách nữa chứ!
Phải biết rằng, hôm qua mọi người còn thăm dò, ngấm ngầm suy đoán.
Nhưng kể từ lúc Quách Đông tối qua uống liền hai bát rượu gạo trứng hoa mới nấu, trong cơn lâng lâng kể chuyện hành nghề chữa bệnh của mình, nói về thầy dạy và đủ loại chứng nhận đã đạt được…
Cô kể đầy hào hứng, còn Trương Yến Bình thì ngay lập tức lấy điện thoại ra tra cứu tại chỗ. Lần lượt tìm kiếm, ai ngờ đều là những tên tuổi có tiếng tăm!
Trời đất, nhặt được bảo vật rồi!
Thế là ý định giữ chân cô càng ngày càng rõ rệt.
Quách Đông tất nhiên nhận ra tâm ý này. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, nhưng sau tối qua, khó mà nói lòng cô không d.a.o động.
Cô bưng bát cháo đã nguội lạnh lên, húp một ngụm lớn trong cái nóng hầm hập của đầu tháng Bảy. Hương vị ngọt ngào của hạt gạo lại một lần nữa chinh phục cô.
Do dự một chút, cô hỏi: “Nếu tôi ở lại thôn, có được bao ăn như thế này không?”
“Không bao đâu.”
Tống Đàm vừa bước vào sân, nghe vậy vội từ chối ngay: “Đây là món bí truyền nhà chúng tôi, có trả tiền ăn cũng không bán.”
Quách Đông: …
Thôi được rồi.
Cô thở dài thườn thượt.
Trước khi ăn, trong đầu cô chỉ nghĩ đến mức giá 200 tệ mỗi bữa.
Nhưng sau khi ăn, cô thật sự muốn ngày nào cũng bỏ ra 200 tệ. À mà không, giờ chưa được, hết tiền rồi.
Đúng lúc này, Kiều Kiều xách giỏ quay về, vừa thấy cô đã nở nụ cười ngọt ngào:
“Chị bác sĩ, chị gái nói có lẽ chị sẽ ngủ nướng, buổi sáng không kịp hái kim anh tử, nên em hái giúp rồi!”
Cậu đưa giỏ ra: “Nhiều gai lắm đó! Đeo găng tay dày mà vẫn bị đ.â.m mấy chỗ này.”
Cậu chìa những ngón tay trắng trẻo, trên đó có vài chấm đỏ lấm tấm, ánh mắt ngây thơ trong sáng khiến Quách Đông không khỏi ngại ngùng.
Cô hơi lúng túng, áy náy: “Kiều Kiều, em vất vả rồi. Chị không ngờ mình ngủ say thế.”
“Cũng không sao.” Kiều Kiều thành thật nói: “Dạo này bận rộn quá, em chẳng có thời gian chơi với Đại Hùng. Sáng nay tiện thể dẫn Đại Hùng đi làm việc ở chỗ kim anh tử luôn.”
“Với lại, một cân đâu có mất nhiều công sức.”
Thực ra cậu vừa chơi vừa ăn vừa dắt Đại Hùng, làm mãi đến giờ mới xong.
“Đại Hùng là gì?”
Quách Đông tò mò.
“Chị muốn xem không?” Kiều Kiều chớp mắt: “Nó tan ca rồi, em dẫn chị lên núi xem nhé! Nó là một con ong đất mập ú ú.”
Quách Đông: …
Cô lập tức lùi lại một bước, nghiêm túc nói: “Chị chỉ hỏi cho biết thôi, không có hứng thú lắm đâu.”
“Vậy thôi ạ!”
Kiều Kiều rất hiểu chuyện: “Chị có muốn xem ong mật không? Nhiều lắm. Còn có thể mua mật ong nữa.”
Nghĩ đến hương vị của đồ ăn hôm trước, mắt Quách Đông sáng rỡ:
“Được đó!”
Mật ong rất tốt để viên thuốc hoặc phối thuốc, thiếu sao được!
Cô không bán thuốc thành phẩm cho khách, mà sẽ bắt mạch tại chỗ rồi bốc thuốc đông y theo nhu cầu từng người.
Chỉ là có vài loại thuốc không thích hợp để sắc uống, hoặc vì đắng quá người ta không chịu dùng, nên cô thường làm dạng viên hoặc trực tiếp dùng mật ong để chế thành viên hoàn.