Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1210: Thủ công quý giá. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:27
Lượt xem: 205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về câu hỏi đó, Vân Đóa cũng từng nghĩ tới, lúc này nghiêm túc trả lời:

“Chỉ cần ở đâu có một căn nhà trọ, mấy vạn là được rồi, có công việc, có tay nghề là sống được.”

Người đi ra từ núi sâu luôn rất thực tế, nếu không có mục tiêu rõ ràng, cô ta cũng chẳng cãi nhau với chị mình lâu đến thế.

Tống Đàm gật đầu:

“Yêu cầu cũng đơn giản đấy. Vậy thì em bỏ học tới chỗ chị làm đi. Miễn là việc gì cũng làm, mỗi ngày làm mười hai, mười ba tiếng, nói không chừng một tháng kiếm được tám ngàn đó!”

Vân Đóa còn chưa kịp phản ứng với lời nói kia, đã bị con số tám ngàn kia hấp dẫn:

“Thật sự có tám ngàn ạ?”

Lục Xuyên đứng bên cạnh nhìn Tống Đàm ba hoa chích choè, không nhịn được lại liếc qua Vân Đóa một cái.

Đây chính là tác hại của việc ít đọc sách.

Chỉ cần lái sang một chút thôi là cô ta đã bị dẫn dắt theo suy nghĩ khác rồi.

Anh theo thói quen âm thầm bổ sung lý lịch nhân vật cho Vân Đóa trong đầu:

Một cô gái từ vùng núi khó khăn vất vả mới có cơ hội đi học đại học: có chút thiên phú, nhưng chắc chắn thời gian đầu không có điều kiện tiếp cận tri thức, nền tảng thiếu hụt.

Đàm Đàm chỉ cần thay đổi một góc độ là kéo cô ta đi theo ngay: thông minh thì có, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, lại vô cùng tự tin vào bản thân, chỉ tin vào suy nghĩ của chính mình.

Anh khẽ nhếch môi, rồi chọn vài hạt dẻ cười bắt đầu bóc vỏ, ngâm nước.

Còn bên này, Tống Đàm vẫn đang tiếp tục dụ dỗ:

“Còn phải xem cường độ công việc nữa.”

“Nếu em cắt lúa, đào đất cho chị, mỗi tháng chắc chắn hơn mười ngàn rồi. Không muốn làm thì ra ngoài giao đồ ăn đi, siêng năng một chút cũng gần bằng vậy.”

Vân Đóa: …

“Em muốn kiếm tiền, nhưng cũng đâu nhất thiết phải cực khổ thế này chứ.”

Cô ta cạn lời, cảm thấy mấy đề nghị của Tống Đàm chẳng thực tế gì cả.

“Vậy thì đi làm phục vụ, thu ngân, bán hàng nè. Lương thấp chút nhưng đỡ mệt hơn.”

Vân Đóa bắt đầu bị kẹt:

“Em không thể tự mình làm ăn được à?”

“Làm chứ sao không!” Tống Đàm càng thêm thoải mái:

“Nhỡ đâu em kiếm được tiền thật thì sao? Mà lỡ lỗ cũng không sao, quay lại làm thu ngân, làm phục vụ, tích góp tiền rồi khởi nghiệp lần hai là được mà.”

“Không phải!” Vân Đóa không thể chấp nhận được:

“Chẳng lẽ em bắt buộc phải làm mấy công việc đó sao?”

“Chứ còn gì nữa?” Tống Đàm hỏi mà như điều đương nhiên:

“Giờ mấy công ty đàng hoàng tuyển tiếp tân còn yêu cầu tốt nghiệp đại học. Em học dang dở, làm tiếp tân còn không được đấy chứ?”

“Không bằng thực tế chút, quay về giúp chị trồng lúa còn hơn.”

“Như vậy mỗi tháng kiếm được tầm mười ngàn, người ta hỏi tới, còn có thể nói: đây là em gái của Vân Vân, hai chị em ở với nhau thân thiết ghê chưa.”

“Nói ra cũng vẻ vang, nhìn xem! Em gái ruột của cô ấy lặn lội ngàn dặm từ núi cao đến một ngọn núi khác, chỉ để cùng chị trồng lúa đấy.”

“Ai nghe mà chẳng khen một câu ‘chị em tình thâm’?”

“Chồng chị em cũng tốt, còn có thể giúp em mai mối một người…”

Vân Đóa thật sự không nghe nổi nữa rồi.

Trong lòng cứ rối như tơ vò, lúc thì tưởng tượng cảnh chị mình giới thiệu mình với người khác mà chẳng ngẩng nổi mặt, lúc lại tưởng tượng đám người trong làng chửi thầm họ là đồ ngốc…

Còn cả người cha ruột từng bị phong tỏa trong ký ức kia, rõ ràng không có học vấn, vậy mà lại luôn mồm mắng họ là lũ không ra gì.

Vân Đóa theo phản xạ dựng đứng cả lông tơ, hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực kiểu này.

“Vậy thì em không đến nhà chị được đâu, trồng trọt gặt lúa em không làm nổi. Giao đồ ăn cũng không xong. Dù em muốn kiếm tiền, cũng không phải kiểu liều mạng thế này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1210-thu-cong-quy-gia-1.html.]

Cô ta rất hiểu rõ sức mình có bao nhiêu, thể lực có, việc nông cũng biết làm, nhưng mấy việc đến cả đàn ông còn thấy cực nhọc như vậy, cô ta thật sự chưa chắc chịu được.

Nghe vậy Tống Đàm càng không hiểu nổi:

“Đã không định liều mạng kiếm tiền, vậy em vội vội vàng vàng không muốn học là để làm gì?”

“Chỉ để kiếm tiền sớm hơn bạn cùng lứa vài ba năm? Chỉ vậy thôi mà cũng thấy có cảm giác vượt trội à?”

Vân Đóa nghẹn lời.

Phải rồi, tại sao nhỉ?

Những câu hỏi này chị cô ta cũng từng nói rồi, chỉ là đổi cách diễn đạt, mà lúc đó cô ta chẳng nghe lọt chút nào.

Nhưng giờ tự mình nghĩ theo hướng đó, lại thấy… đúng là như thế thật!

Không học đại học, sau này những công việc cô ta có thể thử sẽ tự động đóng sập cánh cửa trước mặt cô.

Thực ra Tống Đàm cũng không phải kiểu người thích đi khuyên can người khác.

Chẳng qua, nếu như Vân Đóa không thi đậu đại học thì thôi, đằng này cô ta đã học năm nhất rồi mà trong đầu vẫn là mấy suy nghĩ kiểu này thì đúng là khó chấp nhận nổi.

Nếu cô ta không tự nghĩ thông, sau này sẽ chỉ quẩn quanh mãi trong vòng xoáy: “học hành không ích lợi gì” và “giá mà đi làm sớm thì hơn”… mà cứ thế lãng phí thời gian và tinh lực.

Dù có tốt nghiệp xong cũng chẳng đạt được gì.

Hạt dẻ đã được ngâm nước nóng, lau khô bằng khăn giấy rồi đưa qua, Tống Đàm đưa tay nhận lấy, cắn một miếng.

Cảm giác lớp vỏ ngoài có độ dẻo dai, bên trong hơi cứng nhưng càng nhai càng thơm, khiến cô quay lưng bỏ Vân Đóa lại sau, rời khỏi phòng.

Một lát sau, cô bưng ra một cái chén:

“Năm nay trồng ít gừng, trong vại muối chỉ còn vài miếng thôi, tôi đã vớt hết ra rồi. Nếm thử xem sao!”

Thao Dang

Trong phòng toàn là sinh viên đại học, chẳng ai nói thêm lời nào về chuyện riêng của mình nữa. Vân Đóa ngồi ngơ ngác tại chỗ, chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Một lúc sau, chỉ thấy ghế sofa bên cạnh trũng xuống, có người ngồi xuống.

Là một người đàn ông da không trắng lắm nhưng nhìn rất rắn rỏi, hình như cũng là anh họ của Tống Đàm? Gọi là Ngô Lôi?

Đối phương nhìn cô ta, bất chợt nở một nụ cười, lập tức để lộ nét thật thà ngốc nghếch:

“Em thật sự không muốn học đại học à?”

Vân Đóa lưỡng lự:

“Em…” Cô ta vẫn chưa nghĩ xong.

Không ngờ Ngô Lôi lại vỗ đùi cái bốp:

“Không học càng tốt! Anh nói em nghe, anh cũng học mấy năm đấy, c.uối cùng vẫn bị bạn gái đá thôi.”

“Em như này, nhìn là biết đầu óc cũng không linh hoạt, giống anh, chỉ biết cắm đầu làm việc, sớm muộn gì cũng bị bạn trai đá à.”

Anh ta lải nhải không ngừng, nói một tràng khiến Vân Đóa đang ngẩn ngơ cũng bừng tỉnh, trong lòng sinh ra cả ngàn câu muốn phản bác.

“Anh…”

Chưa kịp nói, đã nghe Ngô Lôi hỏi:

“Thế em có muốn ở lại chỗ Đàm Đàm làm việc không? Năm nay anh sắp về quê nuôi bò rồi, trại bò giờ chỉ còn chú Trương, vất vả lắm.”

Ngô Lôi thật lòng mời chào.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy công việc mình làm ở trại bò là không thể thay thế, một khi anh ta rời đi thì Đàm Đàm chắc chắn không tìm được người thế chỗ mình.

Bây giờ mọi người đều là người nhà, đương nhiên phải nghĩ cách tìm người thay mình chứ? Mà công việc đó làm quen rồi thì cũng không mệt lắm, rất hợp với người trẻ.

Thế nên vẻ mặt anh ta càng thêm chân thành:

“Anh nói thật đấy, việc anh làm rất nhẹ nhàng, bao ăn bao ở, tiền kiếm được cũng tiết kiệm hết.”

“Em chẳng phải muốn kiếm tiền à? Có kiếm được cũng phải biết giữ, làm ở đây đúng là đáng đồng tiền bát gạo.”

“Nếu không phải thấy em còn trẻ, cơ hội này chưa chắc đã đến lượt em đâu.”

Loading...