Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 943: Người đàn ông trung niên đi làm lại.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:29
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ông chủ chuyển phát nhanh mang theo “bộ lọc đầu bếp thần thánh” trong lòng, quay về làm thêm giờ phát nốt số hàng. Còn bên này, đầu bếp Tưởng c.uối cùng cũng đón được vợ mình rồi!

Thật sự là! Không dễ chút nào!

Anh ta gấp gáp chi 200 tệ thuê hẳn một chiếc xe ra bến xe đón vợ. Bà xã kéo va li, vừa đi vừa lườm anh ta: “Anh xem anh đấy, em nói đợi con nghỉ đông rồi cả hai mẹ con cùng sang, qua Tết cho đỡ rối, anh thì cứ ngày nào cũng giục giã!”

“Không được mà!” Tưởng Tiểu Khang, mấy tháng nay sống ở đây theo nhịp sinh hoạt lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm, ngày ba bữa ăn cùng nhà họ Tống, càng ngày càng béo tốt y như một cái bánh bao lên men, chắc nịch, rắn rỏi.

Cả con người trông cũng tinh thần hẳn, hoàn toàn khác hẳn cái dáng vẻ ốm yếu thiếu khí lực hồi mới đến!

Lúc này, “bánh bao men già” bày ra vẻ mặt oan ức giả trân: “Ở đây người ta phân cho anh một căn nhà rồi, 50 mét vuông đó! Anh một mình dọn thế nào nổi, phải có em trông coi chứ…”

Có gì ghê gớm sao?

Vợ anh ta, Đỗ Mai, thật sự chẳng hứng thú!

Nói công bằng, ai mà nhà ở thành phố thủ phủ đã có căn hộ hơn trăm mét vuông rồi thì chẳng mấy mặn mà với cái phòng tập thể bình thường ở nông thôn.

Nhưng nghĩ lại, Tưởng Tiểu Khang xưa nay vốn hay đa sầu đa cảm, sau ca mổ thì công việc khách sạn không kham nổi nữa, giờ phải chạy về quê làm việc… đúng kiểu thất nghiệp tuổi trung niên.

Chẳng cần biết nhà có thiếu tiền không, cú sốc tâm lý cũng đủ làm người ta khổ sở rồi!

Thế là lời chê bai định buông ra đến miệng chị ta lại đổi thành: “Hôm trước video em chỉ anh dọn dẹp thế nào rồi còn gì? Em nói phòng nhỏ phải làm gọn vào đấy, không là con bé nhà mình đến nghỉ đông không ở nổi đâu!”

“Ổn lắm rồi, ổn lắm rồi!” Đầu bếp Tưởng vội vàng gật đầu. Trong lòng thì hơi chột dạ, bên này nhà 50 mét vuông, kiểu hai phòng ngủ một phòng khách. Nhưng một phòng trong đó nhỏ lắm, chỉ hơn 9 mét vuông, làm kiểu kho chứa thôi. Cố lắm cũng chỉ đủ nhét một giường đơn và cái bàn học.

Nhưng con gái chỉ qua chơi vài hôm, nghe nói còn có dự án câu lạc bộ gì đó trong kỳ nghỉ… chắc là ổn thôi!

Thôi thì cứ tạm vậy đã!

Hai vợ chồng ăn ở với nhau bao năm, Đỗ Mai còn lạ gì cái tính ông chồng mình? Lúc này không vạch trần, chỉ bình thản hỏi:

“Anh trước kia cứ khoe chỗ này tốt thế nào, nói là nhờ thầy giúp mới xin được... Giờ nhìn thì đúng là cũng tốt thật, anh còn chẳng thèm về, suốt ngày giục em qua.”

Sắc mặt giờ cũng tốt lên nhiều, hồng hào rạng rỡ! Hồi mới xuất viện, gió máy điều hòa thổi cũng chịu không nổi, giờ giữa mùa đông mặc áo lông mỏng mà còn mở toang cổ áo…

Không nói nhiều, thân thể đúng là được bồi dưỡng cho khoẻ mạnh rồi!

Nhắc đến đây, Tưởng Tiểu Khang thật lòng biết ơn thầy Tiền, vừa nghe vợ hỏi đã tươi rói mặt mày:

“Chứ sao! Thầy Tiền sắp xếp cho anh đến đây, tốn bao công sức luôn!”

Nếu để thầy Tiền nghe được chắc sẽ đỏ mặt mất thôi, thật sự chẳng tốn tí công nào, 4500 tệ để mời một đầu bếp không người quen ở vùng nông thôn, tìm được ai cũng khó rồi!

Nhưng chuyện này hai bên đều không nhắc tới, mà có nói ra thì ai tin chứ? Tưởng Tiểu Khang đã sớm ghi nhớ ơn nghĩa đó vào lòng, giờ quay sang nói nhỏ với vợ:

“Em cứ chờ đấy! Trưa nay chủ nhà mời em ăn một bữa là hiểu ngay, nhưng nói trước, bình thường mình không ăn kiểu đó đâu nha!”

“Nhưng mà nhà họ Tống cũng nói rồi, qua đông cái là mọi thứ sẽ khác ngay! Năm sau, cơm nước của mình cũng sẽ dùng toàn nguyên liệu trong làng sản xuất đó!”

“Hơn nữa nghe nói em đến, Tống Đàm còn đặc biệt chia riêng một phần gạo và rau sạch trong nhà ra cho hai vợ chồng mình dùng, không phải ngày nào cũng có, nhưng anh nấu riêng cho em ăn được!”

Aiya! Aiya! Mấy chuyện này anh nói từ lâu rồi, ai ngờ vợ hôm nay mới chịu tới, nghĩ đến mà thấy tiếc hùi hụi!

Đầu bếp Tưởng nói say sưa thế, đến Đỗ Mai cũng bị c.uốn theo, Tưởng Tiểu Khang là đầu bếp, nguyên liệu ngon thế nào chưa từng thấy chứ? Giờ nói đến hăng say như vậy, bảo sao chị ta không động lòng?

“Thế được!” Kéo vali bỏ vào cốp xe, chị ngồi vào ghế bên cạnh: “Vậy về em phải ăn cho thật kỹ!”

Nghĩ lại thì, con cũng lớn rồi, hồi trước khi chồng còn làm đầu bếp giỏi kiếm tiền, hai vợ chồng cũng lo được nhà cửa, xe cộ… bản thân chị ta cũng không phải người tham vật chất…

Thôi vậy, ở quê cũng tốt, ít nhất là được ăn cơm đầu bếp nấu mỗi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-943-nguoi-dan-ong-trung-nien-di-lam-lai.html.]

Nói ra thì cũng thấy chạnh lòng, lấy chồng là đầu bếp, bao năm qua ai nhìn vào cũng bảo chị sướng, chẳng cần phải nấu nướng gì. Nhưng ai mà biết nghề đầu bếp kiếm tiền dễ vậy sao?

Người ta ăn thì anh ta nấu, đến khi nhà hàng tan tiệc rồi mới được ăn cơm.

Con cái nay đã hai mươi tuổi, số lần chồng nấu ăn ở nhà thì đếm trên đầu ngón tay!

Toàn là ăn cơm ở khách sạn, không như thế sao lương cao được? Ngoài việc có năng lực và thiên phú, thì chính là thực sự liều mạng mà làm.

Nghĩ tới đây, Đỗ Mai bất ngờ chìa tay ra: “Lương tháng còn lại được bao nhiêu đấy?”

Đầu bếp Tưởng: … Đàn ông trung niên còn được chút niềm vui không vậy trời.

Thao Dang

Tài xế phía trước đang chăm chú lái xe, làm như chẳng nghe thấy gì cả. Mà đầu bếp Tưởng thì tức trong lòng: Cái bà này không chừa cho người ta chút thể diện nào hết!

Nhưng người thì lại theo phản xạ mà xẹp lép xuống: “Chẳng phải… chẳng phải em nói lương bên này để anh giữ tự tiêu xài còn gì?”

Đỗ Mai thở dài: “Anh quên rồi à, em nghỉ việc để chăm anh bệnh, giờ muốn tìm việc lại đâu có dễ… Giờ chỉ muốn xem thử anh có biết tiết kiệm được không thôi…”

Lại thở dài: “Làm bà nội trợ toàn thời gian rồi, thấy mình chẳng có giá trị gì hết, ra ngoài cũng chẳng ai tôn trọng.”

Chị ta từng là trưởng bộ phận hậu mãi ở siêu thị, lương không cao nhưng ổn định. Thế rồi con gái đến kỳ ôn thi đại học, chồng lại phải nhập viện, không quá nghiêm trọng nhưng lại cần có người ở bên…

Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì nghỉ việc. Nhưng thật sự cũng thấy tiếc.

Xàm quá! Đầu bếp Tưởng bỗng cáu: Sao lại bảo là không được tôn trọng, không có giá trị chứ? Nhà có hai căn, một cái xe, còn có mấy chục vạn tiết kiệm, chưa kể mấy thẻ lương cũ, chẳng phải đều ở trong tay em à?

Nếu là anh thì anh còn muốn được làm nội trợ toàn thời gian đấy!

Nhưng người ta đã nói vậy rồi, cũng thật sự vì gia đình mà bỏ việc… Đầu bếp Tưởng chột dạ, mềm lòng, liền đưa điện thoại qua:

“Từ tháng 11 tới giờ, anh mới nhận hai tháng lương. Dùng 1800 để sửa nhà, nạp cái gói hội viên nghe sách gì đó hết mấy chục, còn lại là tiền điện thoại… Hết rồi.”

Hết rồi?!

Đỗ Mai nhìn số dư với lịch sử chi tiêu, căn bản là… không tiêu gì cả!

Chị ta ngạc nhiên: “Anh không tiêu tiền à?”

Hồi còn làm đầu bếp, thường phải dắt đám học trò đi ăn, đi hát karaoke, mua chút đồ dùng, đồ ăn… Toàn là đám nhỏ đi làm thuê, đứa nào đứa nấy còn non choẹt, có tâm nhưng đầu óc chưa thạo đời.

Đầu bếp Tưởng với thầy Tiền đều là kiểu thầy già chu đáo, nhìn đám nhỏ học nghề tử tế thì không tránh khỏi phải bận lòng nhiều chút.

Chưa kể còn quà cáp, đồ đạc linh tinh, mua mấy cái đồ nghề làm bếp đắt cắt cổ…

Vậy mà giờ, chẳng có gì cả?!

Đầu bếp Tưởng nghĩ một hồi, cũng chẳng nghĩ ra gì cần tiêu tiền, quà cáp cũng toàn do Đỗ Mai đi, anh ta thì xa thế cơ mà.

Vì thế thản nhiên nói: “Ở đây bao ăn bao ở, thì tiêu cái gì nữa chứ?”

Đỗ Mai há miệng, rồi bất ngờ bật cười:

“Cũng tốt mà, anh làm ở đây, là đủ chi trả cả sinh hoạt phí của cả nhà mình rồi!”

Nếu không mua đồ nội thất, vật dụng lặt vặt gì thì mỗi tháng lương 4500, e là tiết kiệm được đến 4000 ấy chứ.

Tiền sinh hoạt của con gái mỗi tháng 1500, ở nhà 1000, cộng thêm tiền điện, nước, quản lý, gas… phần còn lại còn đủ để lo thêm quà cáp giao tế nữa…

Không phải chuyện tiền nhiều hay ít, mà là c.uộc sống bỗng dưng trở nên đơn giản rồi.

Đàn ông trung niên đi làm lại, cũng tốt mà!

Loading...