Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1195: Có lòng bao dung. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:22
Lượt xem: 195
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu rất nghiêm túc:
“Thầy Tần từng dạy em, chỉ cần sở thích của người khác không phạm pháp, thì em không được chỉ trỏ phán xét.”
“Cho nên nếu sở thích của chị Linh Linh là như vậy, thì em cũng có thể bao dung được! Ông của chị bí thư từng nói lúc còn trẻ còn thích ăn cá thối nữa cơ mà!”
Ngô Linh đến cả lời cũng không nói ra nổi.
Chưa nói đến chuyện đem bạn trai mình so với cá thối, cái gì vậy chứ? Thối đến mức nào chứ?
Tóm lại, bất kể so sánh có hợp lý hay không, cái gọi là “bao dung” của Kiều Kiều khiến cô ta nghẹn lời.
Gì mà kỳ vậy chứ? Cô ta chỉ đang quen một người bình thường thôi mà, sao lại phải được “bao dung”, được “tôn trọng” nữa?
Chẳng lẽ bạn trai phải thật giàu, thật giỏi, còn phải đẹp trai nữa à?
Mẹ cô ta trước đây rõ ràng hay nói “mặt đẹp đâu có ăn được cơm” mà!
Cô nghĩ ngợi mãi, c.uối cùng không nhịn được hỏi:
“Vậy, cảm ơn em nhé! Em thấy c.ung Tâm Chí cần em bao dung cái gì?”
“Em đâu có bao dung ảnh đâu.” Kiều Kiều ngạc nhiên:
“Em đang bao dung chị Linh Linh đấy chứ! Ánh mắt của chị đã như vậy rồi, em bao dung một chút cũng là điều nên làm mà!”
Chính là vì thế mới khiến người ta phát điên lên được đấy!
Em có bản lĩnh thì cứ nói thẳng khuyết điểm của anh ấy ra đi!
Tất nhiên, người ngoài có thể không hiểu điểm tốt của anh ấy, nhưng cô ta, với tư cách là bạn gái, chắc chắn hiểu được phần tốt đẹp trong nội tâm của anh ấy. Vậy mà em chẳng nói gì, chỉ bảo là “bao dung” chị...
Rõ ràng giọng nói của Kiều Kiều vẫn hồn nhiên, vui vẻ, mùi thơm trong bếp vẫn nồng đậm, nhưng cô ta vừa thấy thèm ăn, lại vừa thấy lòng như có sóng đánh từng hồi.
Qua một lúc lâu, Ngô Linh mới hắng giọng:
“À này, Kiều Kiều, em thấy c.ung Tâm Chí không tốt chỗ nào mà lại khiến con mắt chị bị đánh giá thấp thế?”
Kiều Kiều nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
“Chắc là vì anh này ra ngoài trông mất mặt quá.”
Ngô Linh: ???
Mất mặt? Mất mặt chỗ nào chứ?
c.ung Tâm Chí chỉ là trông hơi bình thường thôi mà, sao lại thành mất mặt?
Kiều Kiều đã bắt đầu đếm ngón tay rồi:
“Anh ta đi đâu cũng đi trước, không nhìn chị Linh Linh gì hết. Cái này khác hoàn toàn với anh Lục Xuyên, anh ấy sẽ luôn nhìn chị em!”
Ngô Linh sững người, nhớ lại kỹ càng, hình như cũng không đến mức đó mà? Lúc mới yêu là nắm tay, sau đó là ôm eo, rồi thì...
Cô t nhớ lại vài lần hẹn hò gần đây, hình như... chắc là...
Thật ra chỉ là thỉnh thoảng mới đi trước, không phải lúc nào cũng vậy. Đa phần hai người vẫn nắm tay nhau mà!
Cô ta âm thầm nhấn mạnh điều đó trong lòng, quyết định lát nữa phải “minh oan” cho bạn trai!
Thế nhưng Kiều Kiều vẫn tiếp tục liệt kê:
“Anh ta đến nhà em không mang quà… Thầy Tần từng dạy em, lần đầu đến nhà người khác chơi, nếu có người lớn ở đó, trừ khi có chuyện cực kỳ quan trọng, còn lại thì nhất định phải mua cái gì đó… Em đến nhà bạn chơi cũng phải mua nữa mà.”
“Nếu thật sự không mua được, thì cũng không nên ngây người đứng đó, vừa đến là phải nói mấy câu khách sáo, chị Linh Linh, em biết nói mấy câu khách sáo hay lắm, chị có muốn nghe không?”
Ngô Linh phì cười:
“Ôi chà, thế chị đến chơi nhà em cũng phải mang quà nữa à?”
Nhưng nụ cười vừa nở trên môi, cả người cô ta lập tức khựng lại.
Phải rồi, vì sao c.ung Tâm Chí lại không mang quà?
Lúc đến nhà Kiều Kiều thì gấp quá, không kịp chuẩn bị, cái đó cô ta có thể hiểu. Nhưng Tết này về nhà mình thì rõ ràng đã lên kế hoạch từ sớm rồi, thậm chí cha mẹ của anh ấy còn gọi video chào hỏi nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1195-co-long-bao-dung-2.html.]
Sao không ai nhắc đến chuyện chuẩn bị quà thế?
Cô ta đột nhiên thấy khó chịu trong lòng.
“Còn nữa nhé, sáng nay ăn cơm anh ta cũng không lấy cho chị trước! Rõ ràng chị vẫn còn đứng đó, mà anh ta đã bắt đầu ăn rồi. Đến chén thứ hai cũng chẳng hỏi chị một tiếng…”
Chị gái lúc sáng đã dặn kỹ rồi, bún gạo phải nấu ít hơn khẩu phần ba người một chút, như vậy mới tiện quan sát chi tiết.
Cậu nhóc quan sát cả buổi sáng, học được khối điều luôn.
Kiều Kiều thở dài:
“Anh ta thậm chí còn không chịu bóc hạt dẻ cho chị nữa… hừ!”
Cậu nhìn Ngô Linh đầy cảm thông:
“Linh Linh, chị thích thì cứ thích đi, em không sợ chị mất mặt đâu.”
Mặt Ngô Linh lập tức đỏ bừng, nóng ran lên, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo một mảnh.
Đúng lúc này, Tống Đàm cũng đi tới:
“Ơ, Ngô Linh, em ở đây làm gì vậy?”
Ngô Linh kéo kéo khóe miệng, vừa định nói một câu để che giấu, thì đã nghe thấy Kiều Kiều vui vẻ hô lên:
“Em đang an ủi chị Linh Linh đó! Em không chê chị ấy mất mặt đâu! Chị cũng đừng sợ nhé!”
Lần này thì đến vành tai Ngô Linh cũng đỏ rực, xấu hổ đến mức suýt không đứng nổi.
“Thôi mà! Không sao đâu! Ngô Linh đừng để ý lời Kiều Kiều, nó còn chưa yêu đương bao giờ, chị mới hỏi qua rồi, em là bạn gái mà mẹ c.ung Tâm Chí ưng ý nhất đấy!”
Tống Đàm nói rành mạch, như thể mẹ của c.ung Tâm Chí đang đứng tại chỗ trao “offer”:
Thao Dang
“Em cứ yên tâm, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, ngoan ngoãn một chút, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc lương cao một chút, rồi thi công chức hoặc vào biên chế, ồ, tốt nhất đừng vào mấy xã huyện, nghe quê mùa, phải làm ở trong thành phố.”
“À đúng rồi, cũng đừng chọn đại đơn vị nào cũng được, phải chọn nơi lương cao, nghỉ lễ nhiều, sau này còn tiện chăm con.”
“Dù sao thì em cũng biết mà, bây giờ chuyện giáo dục trẻ con căng thẳng lắm. Nhà họ lại chỉ có một cậu con trai là c.ung Tâm Chí, em ít nhất cũng phải sinh hai đứa mới chắc ăn.”
“Nhưng em cũng đừng áp lực quá, chị hỏi rồi, c.ung Tâm Chí thề là họ không trọng nam khinh nữ đâu. Ai da, trong nhà có hai đứa con trai là đủ rồi, sinh thêm cô con gái để thương, họ đối xử công bằng hết!”
Tống Đàm một hơi kể hết điều kiện, sau đó lại nhìn Ngô Linh, không nhịn được mà gật đầu tán thưởng:
“Em làm gì cũng rất cố gắng, cũng rất kiên trì, ôn công chức hai ba năm chắc thi đậu được.”
“Còn chuyện sinh con thì lại càng không phải lo, dễ lắm ấy mà! Mẹ c.ung Tâm Chí nói đã xem ảnh em rồi, xương chậu to, dễ sinh, không vấn đề gì! Hơn nữa rm còn có bảo hiểm y tế nông thôn nữa mà! Mổ đẻ cũng không sợ!”
Thím Liên Hoa đứng cạnh trợn tròn mắt, Kiều Kiều thì nửa hiểu nửa không, nghe đến nỗi không chớp mắt.
Chỉ có Ngô Linh là trong đầu như có con mèo đang lăn c.uộn len, rối bời cả tâm trí.
Một lúc lâu sau cô ta mới lắp bắp mở miệng, giọng nhỏ xíu chẳng giống cô ta chút nào:
“Chị… chị nói linh tinh gì vậy. Hai người mới nói chuyện được mấy câu thôi mà, sao c.ung Tâm Chí có thể kể hết mấy chuyện đó? Em còn chưa tốt nghiệp nữa, mẹ anh ấy hay nói chuyện với em lắm, chưa từng nói mấy chuyện này.”
Cô ta vội vàng móc điện thoại ra, định tìm lại lịch sử trò chuyện để chứng minh lời phản bác của mình, nhưng Tống Đàm chỉ chớp mắt, hờ hững nói như không có gì quan trọng:
“Ái chà, điện thoại có gì mà xem, không nói thì thôi, có gì to tát đâu. Em yên tâm, mợ Hai nói rồi, chỉ cần bản thân em thấy hài lòng, thế nào cũng được.”
“Ngô Linh, đừng lo, bọn chị sẽ giải thích với họ hàng giúp em.”
Nói rồi cô quay người bỏ đi, để lại Ngô Linh một mình trong bếp, hồn bay phách lạc.
Một lúc lâu sau, cô mới máy móc lướt điện thoại, không cam lòng lẩm bẩm:
“Dì ấy thật sự chưa nói gì cả… em có thể cho mọi người xem đoạn chat mà…”
Tống Đàm sao lại chẳng thèm nhìn lấy một cái chứ?
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Chỗ này là một đòn chí mạng, lát nữa Lục Xuyên sẽ tới tung cú kết liễu, các anh bảo vệ cũng đến… haha!
Nhưng tiếp theo trọng điểm sẽ là Tết, không viết nhiều về Ngô Linh nữa.